"Thang Khải Huân, anh đừng khinh người quá đáng!" Khóe môi Lục Thế Quân rách toạc, đưa tay lau vết máu bên môi, không khỏi thẹn quá hoá giận.
Thang Khải Huân nghe vậy mắt run lên, đúng là trước nay chưa từng khoa trương cùng ương ngạnh, anh đưa tay túm lấy cổ áo Lục Thế Quân, hừ một cái cười lạnh: "Sao nào? Tôi chính là khó chịu khi nhìn thấy anh đấy!"
"Anh Huân..." Lý Huyền nhịn không được nhẹ nhàng mở miệng, ra tay với dạng người này không khỏi hạ thấp thân phận.
Thang Khải Huân buông tay ra, quay người nhanh chân rời đi, Lý Huyền mỉa mai liếc Lục Thế Quân rồi nói: "Lục tiên sinh, ba vợ trước của ngài đã được an táng, ngài cũng tới quá muộn đi."
Sắc mặt Lục Thế Quân âm tình bất định, anh ta nhếch môi nhìn qua bóng lưng Thang Khải Huân, đôi mắt sau tròng kính vô cùng u ám.
"Anh Huân, vừa rồi anh có chút thất lễ rồi." Lý Huyền đưa khăn lông khô qua, thận trọng mở miệng.
Hiện tại Lục Thế Quân phụ thuộc vào Tấn Hằng, ở thành phố A cũng có chút mặt mũi, nếu anh gây ra chuyện gì, tất nhiên sẽ gây tổn hại cho thanh danh của Thang Khải Huân, những nhân vật như bọn họ, mỗi một hành động sẽ bị sự thành kiến phóng đại vô số lần, ngày thường càng phải cẩn thận lời nói và cử chỉ.
Thang Khải Huân lau qua loa, tiện tay vứt khăn sang một bên, anh ngước mắt nhìn màn mưa trước xe, nhàn nhạt mở miệng: "Cậu yên tâm, về sau sẽ không thế nữa. "
Lý Huyền thấy anh không hề tức giận, không khỏi hơi nhẹ nhàng thở ra: "Anh Huân, việc đã đến nước này rồi, anh đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng đừng quá tự trách... Thật ra, dù anh không đến Dương Châu, dù anh ở đây, Đông tiểu thư... Đông tiểu thư cũng sẽ không tìm anh xin giúp đỡ..."
Không giống như anh Huân luôn yên lặng để ý, Đông Hải Diêu căn bản không biết Thang Khải Huân có tồn tại.
"Thế nhưng nếu tôi ở đây, chí ít ba cô ấy sẽ không chết."
Lý Huyền im lặng trong nháy mắt.
"Được rồi, về sau đừng nhắc lại những việc này, đã là quá khứ rồi." Giọng Thang Khải Huân lạnh nhạt, giống như khôi phục lại bình thường.
Lý Huyền hơi chần chờ, lấy điện thoại của anh ta: "Cố tiểu thư đã gọi đến hai lần, có cần gọi lại hay không?"
Thang Khải Huân dựa vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại, sau một hồi lâu, anh mới gật đầu một cái gần như không thể nhìn ra, đáy lòng Lý Huyền nhẹ nhàng thở dài một cái, trở về sẽ gọi cho Cố Diệc Thù.
*
"Lên xe." Lục Thế Quân nắm lấy cổ tay cô kéo cô đến đứng dưới tán dù, Hải Diêu lại gắt gao cắn môi, dùng hết sức lực toàn thân cũng không xê dịch nổi.
"Sao em lại bướng bỉnh như thế?" Lục Thế Quân vừa tức vừa buồn bực, nhưng nhìn thấy khuôn mặt vì ngấm nước mưa mà trắng bệch, cuối cùng anh ta lại đè ép lửa giận xuống.
"Hải Diêu, lên xe trước, anh đưa em đến bệnh viện, em đang bị sốt." Lục Thế Quân nhẹ giọng, lại thử thăm dò kéo cô.
Hải Diêu lại dứt khoát hất tay anh ta ra, cô không muốn nói dù chỉ là một chữ với người kia, thậm chí cũng không muốn liếc anh ta một cái, nếu còn cãi lộn hoặc là đánh chửi, đều chứng tỏ trong lòng còn tồn tại sự chờ mong cùng quan tâm, mà hiện tại cô hít thở cùng một bầu không khí với anh ta thôi cũng cảm thấy rất buồn nôn, không phải đã nói rõ, trong lòng của cô đã không còn vị trí của anh ta sao?