Vẻ mặt Thang Khải Huân hơi đổi, đôi mắt có sắc thái ủ dột, anh kiên nghị mím môi thành đường thẳng, qua một hồi mới mở miệng: "Lúc đưa tang Đông tiên sinh, tôi nên đến tiến đưa đoạn đường sau cùng."
"Cảm ơn, anh... Thang tiên sinh vẫn nên trở về đi." Hải Diêu xoay người sang chỗ khác, giọng của cô lạnh lùng mười phần, lạnh lùng đến mức gần như không có tình người.
Lông mi Thang Khải Huân hơi nhíu lại, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng se lạnh cô đơn của cô, chỉ mới là đầu tháng 9, làm sao lại lạnh như vậy, mưa bụi như cây roi băng lạnh, từng chút một quất lên người anh.
Anh biết rất rõ, cô chán ghét anh, không muốn nhìn thấy anh, vì sao còn muốn mặt dày mày dạn xuất hiện trước mặt cô?
Anh thật lâu không động đậy, trong lòng Hải Diêu xen lẫn chua xót, lại ép chính mình nở ra nụ cười xoay người lại: "Làm sao? Thang tiên sinh muốn đến xem chuyện cười của tôi sao? Tôi thất vọng chán nản như bây giờ, Thang tiên sinh trên vạn người, cũng nên xóa bỏ được sự tức giận năm đó a?"
Cô cười nói dịu dàng mỉa mai tự giễu, lời nói lạnh lẽo cứng rắn đâm vào tim anh, Thang Khải Huân liếc cô một cái, màn mưa nặng nề, trong mắt anh cũng như có sương mù, giọng của anh chậm rãi vang lên, không hề dao động, lại làm đáy lòng cô càng chua xót: "Tôi là hạng người gì, tôi cho là cô chưa hiểu rõ, nếu như cô cảm thấy tôi đến để xem chuyện cười của cô, như vậy, Đông Hải Diêu, về sau tôi sẽ không xuất hiện nữa."
Anh nói xong, đặt dù sang bên cạnh cô, mưa rơi lớn hơn, băng lãnh thấu xương, tóc và quần áo anh ướt đẫm, nhưng anh lại như không cảm giác được, quay người nhanh chân đi vào trong mưa.
Hải Diêu cảm thấy hốc mắt ẩm ướt, cô không biết là nước mắt hay là nước mưa, nhưng cô cũng hiểu được, cô không thể liên quan đến anh, tuyệt đối không thể.
Cây dù bị cô dùng sức ném ra ngoài, miễn cưỡng rơi xuống phía sau anh, nước bùn tóe lên, khiến quần áo anh ướt nhẹp.
Thang Khải Huân đột nhiên dừng bước, anh xoay người nhìn cô, cách màn mưa, thân thể cao lớn của anh có sự cô đơn không nói lên lời, khuôn mặt sắc bén mà cứng rắn, người đàn ông này luôn là hòn đá lớn không thể phá vỡ, giờ phút này chợt lộ ra sự yếu ớt.
"Anh đừng tưởng rằng bây giờ anh có tiền thì tôi sẽ có ý đồ gì với anh, Thang Khải Huân tôi cho anh biết, sáu năm trước tôi không yêu anh, hiện tại tôi cũng sẽ không yêu anh, tôi không muốn nhìn thấy anh, mãi mãi cũng không muốn nhìn thấy anh!"
Hải Diêu lớn tiếng gào lên với anh, giọng nói của cô có chút khàn khàn xuyên qua màn mưa rõ ràng rót vào trong tai anh, anh bỗng nhiên lạnh nhạt nở nụ cười.
Nụ cười như nhuốm sự đau đớn tràn ra từ sâu trong linh hồn, lại để cho cô không có cách nào bình tĩnh được.
Tiếng mưa rơi tí tách, tóc của cô ướt sũng che khuất mí mắt, mà bóng lưng của anh đã biến mất sau màn mưa trắng toát, cô nghe thấy giọng anh nhẹ nhàng vang lên, giống như xuyên qua thời gian sáu năm, giống như xuyên qua thanh xuân chậm rãi bước đến, nhưng lại giống như vĩnh viễn cách một đoạn không có cách nào tới gần.
"Đông Hải Diêu, cô có thể hung ác với tôi hơn nữa không?"
Cô siết chặt ngón tay không để phát ra âm thanh, bên trong đất trời chỉ còn tiếng mưa rơi quanh quẩn bên tai, giống như chỉ còn lại một mình cô.
Thang Khải Huân xoay người sang chỗ khác, không hề dừng lại.
Lục Thế Quân xuống xe, xuyên qua màn mưa anh ta nhìn thấy Thang Khải Huân vội vàng đi đến, đúng là không khỏi sững sờ, sao anh lại xuất hiện ở nơi này?
Nhớ tới việc xảy ra vào ngày kỉ niệm một năm, Thang Khải Huân nói với anh ta câu kia "Tôi không hợp tác với người có nhân phẩm thấp kém".
Chẳng lẽ giữa Thang Khải Huân và Đông Hải Diêu có cái gì đó mà anh ta không biết sao? Không phải vậy thì sao lại trùng hợp như vậy, Thang Khải Huân lại trở mặt với anh ta đúng lúc đó?
"Thang tiên sinh?" Lúc suy nghĩ còn rối loạn, lại không nhịn được thốt ra, Thang Khải Huân đang bước qua anh ta, nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, trong đôi mắt lại có sự sắc bén, Lục Thế Quân còn chưa kịp phản ứng, Thang Khải Huân đã vung một quyền.
Lý Huyền kinh ngạc gần như hoá đá sững sờ tại chỗ, đi theo anh Huân nhiều năm như vậy, còn chưa từng thấy anh tức giận như vậy.
"Thang Khải Huân, anh đừng khinh người quá đáng!" Khóe môi Lục Thế Quân rách toạc, đưa tay lau vết máu bên môi, không khỏi thẹn quá hoá giận.