Mẹ Chưa Kết Hôn: Tình Nhân Một Ngày Của Tổng Giám Đốc

Chương 2: Cô không tranh nổi




Thế nhưng chỉ là thoáng qua, anh ta lắc đầu ném suy nghĩ kì quái đó qua một bên.

"Bây giờ anh đang ở công ty, không phải sáng nay trước khi ra ngoài đã nói với em rồi sao, hôm nay có một cuộc họp quan trọng, nhất định anh phải tham gia." Anh ta nói đến đây liền dừng lại một chút, giọng nói dịu dàng hơn vừa rồi: "Diêu Diêu, em có chuyện gì vậy?"

Nước mắt Hải Diêu lập tức tuôn rơi, cô để điện thoại qua một bên, gắt gao che miệng lại, thân thể cũng không chịu khống chế mà cúi xuống cuộn mình lại, giống như một con tôm đáng thương, ánh nắng xuyên qua tán cây rơi xuống, thêu đốt da thịt cô, sự nóng nực cũng không ngăn nổi sự lạnh lẽo từ trong xương tủy, cả người cô run rẩy, hàm răng va vào nhau phát ra tiếng lách cách, mà trước mắt đã hoàn toàn mơ hồ.

Trong điện thoại không ngừng truyền đến giọng nói của anh ta, nghe ra mấy phần nôn nóng và lo lắng, chỉ là giọng nói này lại xa cách như đám mây không có cách nào làm cô thấy ấm áp hơn.

"Thế Quân..." Cô không biết làm sao mình có thể phát ra tiếng, cũng không biết tại sao mình lại có thể khiến giọng nói bình tĩnh như vậy, không có chút sự dao động nào: "Thế Quân, em cảm thấy có chút không thoải mái, bây giờ anh có thể về đây không?"

Cô không tự chủ nổi siết chặt ngón tay, không dám thở mạnh, chỉ khẩn trương chờ câu trả lời của anh ta.

"Diêu Diêu." Lục Thế Quân nghe giọng nói mềm yếu của cô, mang theo mấy phần nhát gan, không khỏi nhẹ giọng hơn mấy phần: "Cuộc họp hôm nay rất quan trọng, em cũng biết..."

"Em mặc kệ, Thế Quân, em muốn anh về ngay lập tức..." Trong giọng nói của cô mang theo sự nghẹn ngào.

Lục Thế Quân có chút giật mình, Hải Diêu là người rất hiểu chuyện, cho tới bây giờ chưa có lúc nào cố tình gây sự, anh ta mở miệng, giọng nói có chút mất kiên nhẫn: "Hải Diêu, em có thể hiểu chuyện một chút không!"

"Thật xin lỗi..." Hải Diêu chỉ cảm thấy cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân lan tràn cả người, cô thấp giọng xin lỗi, sau đó dập máy.

Lục Thế Quân cũng không gọi lại, qua một lúc sau, điện thoại của cô rung lên, có một tin ngắn được gửi đến: Em nghỉ ngơi chút đi, anh họp xong sẽ về ngay.

Hải Diêu không trả lời, cô tắt điện thoại, lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Không đến năm phút đồng hồ, Lục Thế Quân và Trình Nhã Như sóng vai từ trong nhà hàng Tây đi ra, có lẽ là vì cô gọi đến, sắc mặt Lục Thế Quân nhìn không tốt lắm, Trình Nhã Như cũng có chút mất hứng, hai người vội vàng lên xe, nhanh chóng rời đi.

Hải Diêu đứng lúng túng ngây ngốc ở nơi đó một hồi lâu, đau đầu khó chịu giống như muốn nổ tung, cô giơ tay lên gõ mạnh hai cái lên đầu, lại nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Mơ màng ngăn một chiếc xe, tài xế hỏi cô đi đâu, cô suy nghĩ một lúc lâu, lại chỉ có thể đến chỗ của Thịnh Hạ, cô không muốn về nhà, khắp nơi trong nhà đều là dấu vết của Lục Thế Quân, trong phòng ngủ còn có nửa vách tường treo ảnh cưới, chữ hỉ đỏ thẫm còn chưa lấy xuống.

Thịnh Hạ là bạn thân tốt nhất của cô, không có người thứ hai. Không, vốn dĩ cô còn một người bạn thân nữa, ba người các cô cùng nhau lớn lên từ khi còn nhỏ, gần như ngày nào cũng ở chung một chỗ, thế nhưng về sau lại không bằng một người xa lạ.

Thịnh Hạ có một cửa hàng trà sữa không lớn, không cần lợi nhuận chỉ cần đốt thời gian, là bạn trai cô ấy bỏ tiền ra mở cho, chỉ là Hải Diêu chưa từng gặp người bạn trai này, mỗi lần cô nói muốn gặp, Thịnh Hạ luôn ấp úng nói anh ta bận rộn công việc hôm nào lại gặp sau, Hải Diêu không phải người được một tấc lại muốn tiến một thước, mỗi người đều có không gian cá nhân của mình, cô rất tôn trọng điều đó.

Tiến vào trong tiệm, Thịnh Hạ đang nằm trên sô pha nghịch máy tính bảng, quay đầu thấy là Hải Diêu, mí mắt của cô ấy chỉ hơi giơ lên: "Đến rồi hả?" Hai người rất quen thuộc, tất nhiên không cần chào hỏi khách khí.

Có thể vì mãi không thấy Đông Hải Diêu nói chuyện, lúc này Thịnh Hạ mới nhanh chóng kết thúc trò chơi, ngồi xếp bằng đẩy cặp kính đen trên sống mũi nhìn về phía Hải Diêu, mới nhìn một chút Thịnh Hạ đã giật mình kêu to một tiếng!