Mẹ Chồng Tôi

Chương 13




Mấy hôm sau chẳng biết vì đi làm mệt hay vì bà vẫn còn nhớ lời cảnh cáo của tôi hôm trước mà ít vào phòng tôi hẳn. Tôi cứ nghĩ từ đây cuộc sống của tôi sẽ dễ thở hơn nào ngờ khi xong vụ mùa bà lại bắt đầu hạnh hạ tôi.

Đến khi tôi ra tháng thì cả ngày bà nhận trông cháu rồi sai tôi đủ thứ việc trên đời. Tôi chẳng nề hà mấy việc ấy, thà tôi làm cho im của im nhà chứ để bà làm bà lại đi rêu rao khắp xóm còn mệt hơn.

Tôi đi khỏi là bà luôn lấy 3, 4 cái chăn đắp cho con bé, bà bảo trẻ con nó lạnh phải đắp nhiều, dù tôi đã giải thích rất nhiều nhưng bà không nghe. Ngoài trời có nắng đến 38 39 độ bà vẫn cố chấp mà quấn cho cháu, tôi thì chẳng thể ngồi mãi mà canh con được. Chỉ có thể lâu lâu lại chạy lên ngó, rồi tháo bớt chăn cho con bé. Nhưng tôi quay lưng đi khỏi là bà lại đắp nên thành ra người con bé lúc nào cũng ướt đầm mồ hôi.

Mang tiếng là trông cháu nhưng chẳng bao giờ bế, bà cứ kệ cháu nằm đó còn bà thì xem phim hoặc ra ngoài hè hóng mát. Khi nào thấy con bé khóc thì lại gọi tôi lên bảo:

- Con thì con mọn, làm cái gì thì nhanh cái tay lên. Nó đói rồi đấy cho nó ti đi rồi xuống làm tiếp.

Tôi chạy lên bế con bé vừa dỗ dành con vừa nói với bà:

- Con vừa mới cho cháu ti cách đây 15 phút làm sao mà đói được mẹ, chắc do cháu nóng quá đấy. Mồ hoi ướt đầm lưng đây này, mẹ đừng quấn cháu nhiều thế mồ hôi nó ngấm ngược vào người nguy hiểm lắm.

- Trứng lại bày đặt khôn hơn vịt, trẻ con nó làm gì biết nóng, mày để nó tơ hơ thế nó viêm phổi chết cha mày.

Tôi ghét nhất cái kiểu động nói là rủa cháu như thế của bà nên bực tức nói:

- Mẹ, không thể nói câu khác cho nhẹ nhàng hơn được à, tại sao cả ngày mẹ cứ rủa cháu như thế.

- Tao rủa cái đéo gì, có sao thì tao nói vậy, mày muốn nghĩ sao thì kệ mẹ mày. Cho nó bú đi không nó đói, nhanh lên còn bao nhiêu việc chưa làm kia kìa, ngồi đấy mà ỉ việc.

- Mẹ bế cháu giúp con cháu vừa mới ti chưa đói đâu, mẹ ôm cháu cho cháu đỡ tủi thân. Bác sĩ có dặn là 2 – 3 tiếng bé mới phải bú 1 lần mà.

Tôi chưa nói xong bà đã dẩu môi lên nói:

- Bác sĩ, bác sĩ chúng nó biết cái đéo gì mà nghe, toàn cái bọn vớ vẩn nói liên thiên. Chả bác nào bằng bà già này nuôi 3 đứa con cả nhé.

- Thôi mẹ cứ bế cháu hộ con, lát con cho cháu ti sau, con còn đang dở tay, nãy giờ con bế cháu ngủ ngon có khóc tiếng nào đâu.

- Mày cứ đặt nó xuống kia, bế với ẵm cho hư ra, kệ nó nằm đấy tao trông cho là phúc lắm rồi. Nhà người ta còn vừa làm vừa tự trông con mà có thấy con nó tủi thân đâu. Chỉ lắm chuyện.

Tôi chán nản đặt con xuống rồi đi làm, cũng vì bà không bế con bé nên tôi luôn lén lên tháo bớt chăn để con bé được ngủ ngon.

Mùa hè nhưng tôi vẫn phải đóng bỉm cho con, biết là nó nóng nhưng chẳng còn cách nào khác. Nóng 1 chút còn hơn bà cứ mặc kệ cháu dãy dọn giữa đống nước tiểu kia. Vậy mà có lần đang nấu cơm thấy con bé khóc, chạy lên hoá ra con bé ị mà không được thay, khó chịu nên khóc. Tôi có hỏi mẹ chồng:

- Cháu ị sao mẹ không rửa cho cháu, để nhoe nhoét hết ra người cháu rồi.

- Ô hay tao thấy mày đóng bỉm đấy thây.

- Bỉm nó chỉ ngấm được mỗi lần bé từ thôi, còn ị là mình phải thay ngay không thì con bé khó chịu lắm.

Thế là bà lại dẩu môi lên nói:

- Đã là bìm thì phải thấm được tất cả chứ, có mà mày mua bỉm đểu bỉm nhái nên thế.

Có lần bà thấy tôi thay bỉm khi con bé đã tiểu đầy thì lại vặn vẹo:

- Sao mà mày cứ thay liên tục như thế thì tiền đâu ra hả, bao giờ nó ướt đẫ hẵng thay, rõ là hoang phí

- Mẹ, bỉm chỉ đóng được từ 4 đến 6 tiếng thôi là đầy, để thế bé hăm ra thì khổ?

Được nước bà lại mỉa mai tôi:

- Rõ là ngu, mua toàn mua cái loại đểu, loại nhái, bỉm sịn á nó đóng được từ sáng đến tối mới thay. Cả ngày chỉ cần 1 miếng bỉm thôi chứ ai như mày, ham rẻ lại hoá ra thành đắt.

Chắc tôi phải lai bà lên tổng công ty bỉm để mà khiếu nại mất thôi, có khi họ lại nhờ bà sáng chế hộ cho 1 loại bỉm siêu thấm cho bé 1 ngày dài khô thoáng, hoặc là bỉm có thể thấm hút được mọi thứ kể cả bé tè hay ị cũng nên. Nếu được thế thì các bà mẹ bỉm sữa như tôi sẽ được nhờ lắm lắm.

- ----*----*----

Đợt đó anh Nhất được nghỉ nên có chở mẹ tôi tới thăm tôi, thấy phòng tôi nóng quá anh bảo:

- Nóng thế này sao không lắp lấy cái điều hoà cho mát, nóng nực khổ thân bé Thỏ ra.

Mẹ chồng tôi liền đáp:

- Trẻ con nó lạnh chứ nó không nóng như người lớn đâu, nhà có mỗi thằng Hưng đi làm nuôi mấy miệng ăn, nhà tôi đến ăn còn chả đủ tiền đâu mà lắp máy lạnh. Hơn nữa nhà tôi cũng mát mà bà thông gia nhỉ?

Anh định nói gì đó nhưng tôi kéo tay ra hiệu nên lại thôi, mẹ tôi cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm. Xin đón tôi về thì bố mẹ chồng tôi nói cháu còn non không đi xa được. Vậy nên tuần nào bà cũng phải lóc cóc nhờ người lai tới thăm tôi. Lần nào tới cũng mang nào gà, nào rau nào hoa quả mà mẹ chồng tôi vẫn tỏ thái độ khó chịu. Bà biết nhưng bà mặc kệ vì thương con gái nên vẫn cứ phải sang thăm.

Ngồi một lát thì mẹ chồng tôi cũng ra ngoài, lúc này tôi mới bảo anh Nhất:

- Kinh tế nhà em phụ thuộc vào mỗi lương của anh Hưng, Tháng 6 triệu thật đấy nhưng mà 4 người ăn, rồi còn tã bỉm cho bé Thỏ nữa làm gì dư giả đâu anh.

- Không thì về nhà mình đi, nhà mình có máy lạnh, bao giờ qua mùa nắng rồi về. Về đấy mẹ chăm cho chứ anh thấy mày ở cữ gì mà gầy quá, làm sao đủ sữa cho con bé. Ở đây vất vả lắm hả, thằng Hưng nó có phụ chăm con không?

- Không có đâu anh, tạng người em nó thế đấy, anh Hưng tối nào cũng phụ em mà, nhưng ban ngày anh ấy đi làm thì em phải tự lo.

- Thế mẹ chồng mày làm gì mà không phụ?

Mẹ đẻ tôi thấy anh hơi lớn tiếng thì vội nói:

- Con này mẹ nó còn lợn gà, còn bao nhiêu thứ việc nữa chứ, con nói thế ông bà nghe thấy lại mang tiếng ra.

- Vậy thì để con xin cho con Nhân về bên nhà mình.

- Thôi con ạ, lần trước mình đánh tiếng người ta không đồng ý thì thôi, con làm thế em nó lại khó sống.

Anh ngồi trầm ngâm 1 lúc rồi nói:

- Thôi bây giờ thế này, anh cũng chẳng có nhiều, vợ chồng mày cứ lắp đi, anh phụ cho 1 nửa tiền được không?

- Để em bàn với anh Hưng đã.

- Hôm nay anh lại không mang nhiều tiền, mà chưa biết đến bao giờ mới về, cầm tạm lấy 3 triệu, chừng nào lắp mà thiếu thì bảo anh.

Mẹ tôi thấy thế cũng móc túi cho tôi 1 triệu, tôi từ chối nhưng bà bảo:

- Cái này là mẹ cho bé Thỏ, không phải cho con nên con không được phép từ chối.

- Mẹ làm gì có tiền, con đã chẳng lo được cho mẹ, giờ làm sao dám nhận. Mẹ giữ lại đi, chừng nào thật sự cần con sẽ xin mẹ sau.

Thấy tôi với mẹ cứ đẩy qua đẩy lại anh Nhất bảo:

- Thôi em cứ cầm đi cho mẹ vui, có gì lát trên đường về anh ghé cây rút tiền rồi đưa mẹ sau cũng được.

Biết chẳng thể chối được nên tôi đành miễn cưỡng nhận, đúng lúc này mẹ chồng tôi bước vào, bà nhìn thấy lại nghĩ tôi dấm dúi cho mẹ đẻ tiền nên lại mặng nặng mày nhẹ. Anh Nhất thấy thế thì chào ra về chứ không ở lại ăn cơm như ban đầu nữa. Tôi biết nhưng lại chẳng thể giữ đành bịn rịn tiễn mẹ và anh ra cổng. Khi trở vào còn chưa kịp lau giọt nước mắt trên má thì mẹ chồng tôi đã bóng gió nói:

- Con gái đi lấy chồng rồi thì phải chuyên tâm mà lo cho nhà chồng, đừng có cái kiểu lấy của nhà chồng đem cho nhà đẻ là không được đâu.

Tôi biết chắc ban nãy bà nghĩ tôi dấm dúi lấy tiền của chồng cho mẹ đẻ nên nói luôn:

- Chắc mẹ hiểu nhầm gì rồi, ban nãy là bà ngoại và bác Nhất cho tiền bé Thỏ để lắp điều hoà đấy ạ.

Thấy nói đến tiền bà thay đổi thái độ hẳn, nhẹ nhàng nói:

- Thì mẹ cứ bảo thế, thế bà với bác cho được bao nhiêu?

- Dạ 4 triệu.

- Bốn triệu thì làm sao mà đủ lắp chứ?

- Thì còn thiếu bao nhiêu vợ chồng con thêm vào chứ làm sao mà xin nhiều được mẹ.

Bà chép miệng nói:

- Đằng nào cũng không đủ thế nên mẹ tính thế này, nhà mình cũng mát mà con bé Thỏ còn nhỏ chưa nằm được điều hoà đâu, nằm là viêm phổi chết đấy…

- Mẹ, con nói với mẹ bao lần là đừng rủa cháu như thế không hay rồi mà.

Bình thường tôi mà ngắt lời bà là y như rằng bà sẽ kiếm cớ mà chửi, nhưng hôm nay bà vẫn nhẹ nhàng với tôi lắm, bà bảo:

- Mẹ xin lỗi, mẹ lỡ miệng chứ không có ý gì đâu. Theo mẹ không phải lắp điều hoà đâu tốn tiền mà còn hại điện nữa, tiền đấy tiết kiệm lại sau này còn nhiều cái phải lo.

- Nhưng mà tiền đấy là mẹ con với anh Nhất cho để lắp điều hoà mình không lắp thì phải trả lại, chứ đem cất đi như thế không hay.

- Có sao đâu con, mình khó khăn thì mới thế, bà với bác cũng hiểu thôi mà, con đừng nghiêm trọng quá.

Biết có nói bà cũng chẳng hiểu ra nên tôi đành bảo:

- Thôi để tối nhà con về con bàn với anh ấy 1 tiếng đã, chứ con cũng không dám tự quyết mẹ ạ.

Bà tươi cười bảo:

- Được rồi, con cứ bàn với nó, nhưng mà mẹ tính thế là chuẩn rồi, cứ nghe mẹ.

- Vâng

- Thôi vào bế con đi mẹ nấu cơm cho, vào xem con bé nó có đái ị gì không mà thay không khổ thân nó nhá.

Vậy là cả ngày hôm ấy tôi thoải mái ngồi ôm con, hai mẹ con cứ thủ thỉ với nhau đủ điều. Có nhiều thời gian bên con nên hôm nay tôi cũng không bắt con bé đóng bỉm, tháo bỉm ra là nàng ta cười toe toét còn đập chân đập tay ra điều thích thú lắm vậy.

Mẹ chồng tôi thấp thỏm mãi cũng nghe thấy tiếng xe của chồng và bố chồng tôi ngoài ngõ, bà vội vã chạy ra kéo tay chồng tôi nói:

- Hôm nay bà ngoại với bác Nhất tới chơi có cho 4 triệu để hai đứa thêm vào lắp điều hoà đấy. Nhưng mà mẹ tính rồi, nhà mình không cần đến điều hoà đâu con ạ, con cái Thỏ con bé còn nhiều thứ phải lo lắm, sau này vợ chồng con cũng phải mua mảnh đất mà cất nhà nữa chứ. Tiền kia cứ đưa mẹ cất đi cho chừng nào cần thì bảo mẹ đưa, chứ chúng mày để lại tiêu vung tiêu phí hết.

Bố chồng tôi nghe thấy bên nhà tôi cho tiêng thì vội vàng bảo tôi:

- Ấy chết, sao lại lấy tiền của bà thông gia thế, thiếu thốn gì sao không bảo bố mà lại đi lấy tiền của bên ấy cho mang tiếng hả con.

- Ông thì biết cái gì, người ta dư giả thì người ta cho con cho cháu người ta chứ cho ông đâu mà tiếng với tăm vẽ chuyện.

Rồi bà nhìn chồng tôi bảo:

- Mẹ tính thế hợp lý phải không con?

- Không được đâu mẹ ơi, mẹ vợ con với anh Nhất cho là để lắp điều hoà, chứ có phải cho để tiết kiệm đâu. Mà thật ra mấy nay con cũng muốn lắp 1 cái điều hoà cho con bé Thỏ mà chưa có diều kiện, nay có tiền rồi con sẽ cố mua 1 cái.

Bà gắt lên:

- Nhà mình mát thế này cần gì phải điều hoà, rồi tiền đâu mà trả tiền điện, tao tính cả cho rồi thì không nghe.

- Bà cứ kệ vợ chồng nó, tiền của vợ chồng nó thì do vợ chồng nó quyết bà cứ xen vào mà làm gì.

- Chúng nó thì biết cái gì mà quyết, rồi lại ném tiền qua cửa sổ thôi.

Tôi cứ mặc kệ, chẳng muốn lên tiếng, dù tiền kia là do mẹ và anh trai tôi cho, nhưng bây giờ mà lên tiếng thể nào bà cũng lại dằn dỗi nói tôi cậy mấy đồng tiền mà khinh bà, không nghe lời bà. Tốt nhất cứ mặc cho chồng tôi giải quyết, có gì khi có 2 vợ chồng tôi sẽ góp ý sau.

Cũng vì chồng tôi là người hiểu chuyện nên tôi mới yên tâm mà để anh tự quyết mọi thứ như thế. Anh luôn suy nghĩ thấu đáo và không bao giờ để mẹ con tôi phải thiệt thòi cả. Lần này cũng vậy, anh quả quyết nói:

- Con quyết rồi, vợ chồng con sẽ lắp điều hoà. Bốn triệu chứ 40 triệu đâu mà dành dụm tiết kiệm mua nhà cho xa xôi.

Bố chồng tôi thì không ý kiến gì, vì đó là tiền của bên ngoại cho nên ông không muốn xen vào, chỉ có mẹ chồng tôi là khó chịu. Nhưng đó là quyết định của con trai bà nên bà cũng không làm gì tôi được ngoài việc suốt ngày bóng gió xa xôi. Tôi mặc kệ, chỉ cần con tôi được thoải mái còn bà nói chán thì thôi chứ tôi chẳng sợ.

Thế là ngay ngày hôm sau chồng tôi xin nghỉ để đi chọn điều hoà, sau 1 hồi đắn đo anh quyết định chọn mua 1 chiếc điều hoà hãng Asanzo S09A- 1HP, với mức giá 4.150.000đ. Vậy là vợ chồng tôi chỉ phải bù thêm 150.000đ nữa, vui mừng chưa bao lâu thì sóng gió lại ập đến.

Sau ngày lắp điều hoà 1 tuần thì con gái nhỏ của tôi bị viêm phổi nặng phải nhập viện, nguyên nhân là do bé nóng ra mồi hôi lưng nhiều nên bị ngấm ngược trở lại và viêm phổi. Thế nhưng mẹ chồng tôi cứ quả quyết là do tôi cho con bé nằm điều hoà nên thế. Rõ ràng bà luôn bế con bé ra ngoài nhà nhận trông để tôi làm việc, bà bỏ ngoài tai lời nói của tôi cứ cố tình đắp thật nhiều chăn cho con bé. Vậy mà khi con tôi nhập viện bà lại tới cầm chiếc ghế nhựa (mỗi giường bệnh được phát 1 chiếc ghế nhựa màu đỏ cao 90cm) mà phang vào người tôi, vừa đánh vừa chửi:

- Cái con mẹ ngu, con mẹ khốn nạn, mày hại cháu bà phải nhập viện, đồ con mẹ ác độc. Tao bảo thì không nghe cố tình lắp điều hoà bây giờ mày giết con mày rồi đấy.

ẦM

Chiếc ghế bị ai đó giật lại ném xuống sàn nhà gẫy tan, hính như còn có một người đàn ông đang lớn tiếng với mẹ chồng tôi nhưng tôi không con nghe rõ nữa, máu từ đỉnh đầu tôi đang rỉ ra, mọi thứ trước mắt tối đen, cứ thế tôi lịm dần lịm dần