Mẹ Chồng Nàng Dâu

Chương 17: Ai mà chưa từng nuôi con chứ




Mộc Nam phát biểu quan điểm “mẹ nên vất vả”, khiến Hân Hân vô cùng bất mãn, cô tức giận nghĩ: Anh biết mấy tháng nay vợ mình sống thế nào không?

Từ khi cô hộ sinh đi rồi, mấy tháng qua tối nào Hân Hân cũng cảm thấy sống một ngày bằng một năm. Cứ chín rưỡi tối, Hân Hân trải giường chiếu, Mộc Nam sẽ đi ra ngoài ngủ, lần nào Hân Hân cũng nhìn anh mong chờ, mong anh có thể có lương tâm phát giác mà ở lại cùng hai mẹ con bọn họ. Nhưng Mộc Nam hiển nhiên cũng buồn ngủ rồi. Chiều nào tan ca về, Mộc Nam cũng tiếp nhận chăm con cho Hân Hân, ngoại trừ ăn cơm, ngủ thì cơ bản là lúc nào cũng ở bên hai mẹ con, thậm chí ném hết máy vi tính, điện thoại di động sang một bên. Đối với một người bận rộn thì đây không tính là công việc thanh nhàn vui sướng gì. Cho nên thật vất vả chịu đựng đến lúc ngủ, Mộc Nam cũng đã mệt mỏi, nói một tiếng rồi tắt đèn đóng cửa quay về phòng khách rồi.

Mộc Nam đi ngủ, cha chồng mẹ chồng cũng đều đi ngủ rồi. Nhưng ban đêm của Hân Hân vừa mới bắt đầu. Tối nào cũng thức dậy ba, bốn lần cho bú, thay tã, nói ra thì chỉ rất đơn giản là một câu nói thôi. Nhưng làm thực tế, nhất là liền mấy tháng thì không dễ dàng như thế rồi. Đặc biệt là đối với một cô gái được nuông chiều tay không thể xách, vai không thể gánh này, thì đã khó càng thêm khó. Mỗi lần Hân Hân đang ngủ mơ phải giật mình tỉnh giấc do tiếng rầm rì của con, đều cảm thấy căn bản không mở mắt ra được. Thậm chí có mấy lần, cô cảm thấy bản thân mình dường như đã ngồi dậy, nhưng tay chân đều không có sức, không nâng nổi tay để ôm con, cô cuống lên thì mới thực sự tỉnh lại, phát giác vừa nằm mơ, giờ mới mau mau chóng chóng thức dậy, thay tã, cho con bú. Mỗi khi như vậy, rất lâu sau cô sẽ rất khó đi vào giấc ngủ, cũng không biết do bị giày vò đến tỉnh ngủ, hay do tâm lý sợ ngủ sâu quá thì không tỉnh lại được khó mà tiêu tan.

Nhưng trong ban đêm gian nan này, cũng có giây phút khiến Hân Hân cảm thấy vui mừng. Mỗi khi cô ôm lấy con, nhìn bé ăn no bọc ấm an tâm ngủ, lộ ra vẻ thỏa mãn thì trái tim người mẹ của cô sẽ ấm áp vô cùng. Trong màn đêm an tĩnh, nhìn gương mặt mũm mĩm của con, nhìn bé thoáng cười trong giấc mộng, hay cái mũi thoáng nhăn nhăn của bé, dù mình không ngủ được, Hân Hân cũng cảm thấy ngọt ngào không gì sánh được. Chính bởi vì có giây phút ấy, Hân Hân được nuông chiều từ bé, chưa từng chịu vất vả bao giờ mới có thể cắn răng kiên trì đến bây giờ.

Thế nhưng thái độ của Mộc Nam gia tăng sự mất thăng bằng của Hân Hân, vì sao chịu vất vả luôn là tôi? Vì sao không ai tán thành nỗ lực của tôi? Vì sao hàng đêm tôi chịu giày vò chính là bổn phận phải làm? Vì sao? Tôi thương anh, anh thương tôi sao?

Gần đây, lượng công việc buổi tối của Hân Hân lại gia tăng rồi. Bởi vì trẻ con luôn dựa vào bên phải Hân Hân bú sữa, đầu hơi lệch. Mẹ chồng nói phải cho con bú hai bên, mới cam đoan đầu trẻ không bị lệch nữa. Ai mà không hy vọng con mình xinh xắn chứ? Hân Hân không hề phản đối, lập tức làm theo. Vì vậy,cứ đến lúc cho bú sữa hàng tối, cách một lần thì Hân Hân phải ngủ sang bên khác để cho con bú, vì buồn ngủ, mấy lần đều cho bú lúc đang ngủ mà người chỉ mặc chiếc áo mỏng. Đầu tiên Hân Hân chưa lưu ý lắm, nhưng sau vài ngày liền thì cô bắt đầu đau đầu nghẹt mũi. Hân Hân bị cảm.

Bởi vì đang cho con bú, Hân Hân rất sợ uống thuốc sẽ có hại cho con, cho nên nói cái gì cũng không chịu uống thuốc cảm cúm, cứ khăng khăng gắng gượng. Mộc Nam thấy sốt ruột rồi, anh rất lo lắng Hân Hân buổi tối còn có thể tự chăm sóc con không. Hân Hân vốn không tự tin lắm, nhưng thấy Mộc Nam khó xử thì cô mềm lòng dạ rồi, nói với Mộc Nam rằng mình có thể.

Mộc Nam vẫn không yên tâm lắm, chạy đi tìm mẹ chồng bàn bạc, mẹ chồng bĩu môi nói: “Có gì đâu mà, ai mà chưa từng nuôi con chứ.”

Mộc Nam nghe xong, yên tâm mạnh dạn đi phòng khách ngủ, chỉ chốc lát sau phát ra tiếng ngáy đều đều, nhưng Hân Hân trong phòng ngủ thì không ngủ được. Cô ở trong phòng nghe rõ cuộc đối thoại giữ Mộc Nam và mẹ chồng. Sao, mình ốm đau kiên trì một mình chăm con rồi được đánh giá như thế sao? Trong mắt mẹ chồng, sự thông cảm của cô, sự nỗ lực của cô chỉ đủ để đổi lấy một câu nói như thế? Cô nhớ tới lúc vừa kết hôn, mình theo Mộc Nam về thôn ở núi nhỏ nhà mẹ chồng. Từ nhỏ cô sống ở thành thị, căn bản không ngờ rằng: ở đây lại có thể không có bồn cầu tự hoại! Lần đầu tiên Hân Hân đi vào nhà xí mà cha mẹ chồng tự dựng lên, mùi cứt đái gay mũi suýt chút nữa hun cô ngã xuống. Càng đáng sợ hơn là, còn có rất nhiều con sâu trắng nhỏ thường bò từ hố phân lên, mẹ ơi, Hân Hân sợ sâu nhất rồi! Cô sợ đến nhảy dựng lên chạy ra ngoài. Mộc Nam nói cho cô biết, không sao, đó là giòi, giẫm một nhát là chết luôn. Hân Hân nghe thế thì toàn thân nổi da gà lên. Buổi tối Hân Hân muốn tắm rửa, Mộc Nam nói cho cô rằng ở đây căn bản không có nước tắm, chỉ có thể đun ít nước nóng ngâm chân. Hân Hân sạch sẽ từ nhỏ quả thực sống không nổi một ngày. Thế nhưng, cha chồng mẹ chồng nói con dâu mới tới lần đầu tiên, thế nào cũng phải ở nửa tháng, nếu không ở trong thôn rất mất mặt. Hân Hân nhìn ánh mắt chờ đợi của người già, lại nhìn vẻ khó xử của Mộc Nam, nặng nề gật đầu. Vì vậy kế tiếp, Hân Hân đờ đẫn chịu đựng, ở đấy tròn mười lăm ngày, nghỉ hết thời gian nghỉ kết hôn, nghỉ đông. Quay về đơn vị thì tất cả mọi người hỏi bọn họ đi trăng mật ở đâu, Hân Hân nói như thực chất, tất cả mọi người tấm tắc lấy làm lạ. Mẹ còn khen Hân Hân nói cô hiểu chuyện, biết quan tâm suy nghĩ của người già, sau này nhất định tốt cho quan hệ mẹ chồng nàng dâu. Lúc đó Hân Hân rất vui vẻ, rất tự đắc, cô cảm thấy mình đối xử với cha mẹ chồng như cha mẹ ruột, cô tràn đầy lòng tin nhận định sau này nhất định họ cũng sẽ đối xử với mình như con gái ruột. Tết hàng năm về sau, Hân Hân đều sẽ cùng Mộc Nam về quê. Quê Mộc Nam rất lạnh, không có hệ thống sưởi hơi, không có giường lò nóng, thậm chí cũng không có một bếp lò nho nhỏ. Hân Hân nhớ ngôi nhà ấm áp của mình bao nhiêu, nhưng nhìn gương mặt tươi tắn vui vẻ của bố mẹ chồng, cô cảm thấy tất cả đều đáng giá. Mỗi lần trở về, Hân Hân đều sẽ bị bệnh một lần. Cô vốn mảnh mai, đi lại bôn ba, hơn nữa bị lạnh, không bệnh mới là lạ. Nhưng cô chưa bao giờ dám nói cho mẹ, rất sợ sang năm mẹ không cho cô đi nhà chồng ăn tết. Cô nghĩ: một năm bố mẹ chồng mới gặp con trai con dâu một lần, nhớ lắm ấy chứ, sao có thể không quay về? Nếu là bố mẹ ruột của mình, thế nào cũng phải về. Cho nên, đến lượt bố mẹ chồng cũng như thế, cô coi bọn họ là bố mẹ ruột! Thế nhưng, thế nhưng… Hóa ra, bản thân mình hoàn toàn từ một phía. Trong mắt mẹ chồng, bản thân mình chẳng đáng nhắc tới như thế, chẳng khác gì người ngoài. Căn bản không được quan tâm và săn sóc hơn, đừng nói là con gái ruột, thậm chí còn không so được với cháu gái, cháu họ đấy. Cô nhớ kỹ Mộc Nam từng nói, mẹ chồng rất thương yêu cháu họ mình, nhưng tới mình, thì chỉ một câu “ai mà chưa từng nuôi con” là thôi. Hân Hân càng nghĩ càng không ngủ được…