Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nàng Dâu

Chương 48




Hôm nay là ngày cưới của Dương Chiến, trên báo giấy và báo mạng đăng tràn ngập các tin tức về hôn lễ, ảnh, video, phỏng vấn, khiến cho Thuý Thuý không thể nào chịu đựng nổi.

Mấy ngày nay Thuý Thuý xin nghỉ ở nhà, bố Vương Hinh đành phải quay về tiếp quản công ty. Ông hiểu được lý do Thuý Thuý xin nghỉ, cũng hiểu được rằng, có khuyên nhủ cô cũng vô ích. Ông đưa Thuý Thuý đến đảo Điền Hằng, ở đây không có ti vi, cũng không có mạng Internet, cả ngày ngồi ôm gối ngắm những đợt sóng nối đuôi nhau dài bất tận, ngẩn người ngắm nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn.

Trong giáo đường ở nước Đức, vị mục sư trang nghiêm đang hỏi: "Con có đồng ý lấy cô Y Dung làm vợ không?" "Con đồng ý!"

Giọng nói Dương Chiến rất kiên định, quả quyết, chỉ có bố anh đang đứng sau anh, nhận ra sự thê lương trong câu nói của con trai.

Lúc này đây, tại Thanh Đảo - Trung Quốc, Thuý Thuý đang đứng yên trước biển, để mặc cho gió biển thổi lạnh buốt thấu xương.

Sau lễ cưới, Dương Chiến và vợ cùng nhau chinh chiến chốn thương trường, đi đến đâu thắng đến đó, thành tích huy hoàng.

Hai tháng sau, Thuý Thuý thấy trong người khó chịu, đành phải đến bệnh viện khám.
Cô đã có thai.

Tin này đến với Thuý Thuý bất ngờ như tiếng sét giữa bầu trời quang đãng, khiến Thuý Thuý run rẩy như chiếc lá rơi giữa cơn cuồng phong. Ánh nắng chan hoà, Thuý Thuý ngồi một mình trên ghế tràng kỉ bên bờ biển, chợt bật cười, nụ cười tràn ngập sự ấm áp của con tim.
Cô đã mang trong mình đứa con của Dương Chiến.

Cô xoa xoa bụng, nói khẽ: "Con yêu, chỉ có hai mẹ con ta dựa vào nhau mà sống thôi, vì con, dù có khó khăn thế nào, mẹ cũng nhất định phải vượt qua!"

Đứa bé ngày càng lớn, kết quả kiểm tra thai nhi rất tốt, ông bà ngoại Thuý Thuý lắc đầu thở dài, Thuý Thuý vẫn chưa cưới, sau này nuôi con ra sao?

Mẹ Vương Hinh cũng cảm thấy khó nghĩ. Bố Vương Hinh thì lại nhìn vào khuôn mặt hân hoan của Thuý Thuý, quả quyết nói: "Con à, ta ủng hộ con!"

Bố Vương Hinh khuyên tất cả mọi người: "Mọi người có gì mà phải lo lắng chứ? Đây là con của Dương Chiến, Thuý Thuý yêu Dương Chiến như thế, để nó có được đứa con của Dương Chiến thì chẳng phải là việc rất hạnh phúc sao! Thuý Thuý không muốn tái hôn, có viên ngọc Dương Chiến trước mắt, tất cả mọi đàn ông trên đời đều trở thành nắm bùn tầm thường, sao có thể lọt vào mắt Thuý Thuý đây? "

Thoắt cái, Thuý Thuý đã mang thai sáu tháng rồi, bà ngoại Thuý Thuý nghĩ, nên cho bố Thuý Thuý biết mình đã có cháu, bèn lén nói cho bố Thuý Thuý biết.

Bố Thuý Thuý vừa hay tin, vội vàng đến tìn Thuý Thuý, đưa cho cô sổ tiết kiệm 10 vạn tệ Dương Chiến đưa cho ông, bảo Thuý Thuý nuôi dưỡng đứa trẻ thật tốt, không phải nghĩ ngợi gì, trời sụp xuống, có bố đỡ cho. Thuý Thuý lạnh lùng lắc đầu, đi vào phòng. Bố Thuý Thuý không nản lòng, ngày ngày đến tìm Thuý Thuý, Thuý Thuý tránh mặt không gặp.

Sau khi Trương Tú Tú biết tin, cũng rất kích động. Cả đời bà chưa từng sinh nở, chỉ có mỗi đứa cháu họ, nhưng cháu bà cũng chẳng thèm quan tâm đến bà. Bà khao khát có một đứa trẻ, thế nên, ngày nào bà cũng hầm canh đến đưa cho Thuý Thuý, muốn đón Thuý Thuý về nhà. Như thế, khi Thuý Thuý sinh con, bà có thể ngày ngày bế bé yêu chơi đùa. Trương Tú Tú tưởng tượng ra khung cảnh đó, vui sướng lâng lâng như đi trên mây. Bà vốn là người vô tâm, vô tư, cũng không phải là người thù dai, mơ ước của bà chính là có quần áo đẹp để mặc, có đồ ngon để ăn, có một đứa trẻ. Mặc dù quan hệ giữa bà và Thuý Thuý không được tốt, nhưng dù sao Thuý Thuý cũng chưa thực sự làm tổn thương đến bà. Lần đó Dương Chiến trả cho bố Thuý Thuý 10 vạn, mặc dù bố Thuý Thuý không đưa tiền cho bà, nhưng bố Thuý Thuý đã nói, số tiền này không thể tiêu pha bừa bãi, Trương Tú Tú không có lương hưu, phải để dành đến lúc già. Về việc này, Trương Tú Tú vẫn nghĩ đến điểm tốt của Thuý Thuý. Ông bà ngoại Thuý Thuý thấy Trương Tú Tú ngày nào cũng đi cả quãng đường xa đến đưa canh hầm, dần dần cũng đối tốt với bà hơn. Vì đứa cháu ngoại tương lai của mình, Trương Tú Tú không quản ngại vất cả, mỗi ngày thay đổi món để tẩm bổ cho Thuý Thuý. Thuý Thuý mất mẹ đã lâu. mặc dù Trương Tú Tú ăn nói thiếu suy nghĩ, nhưng Thuý Thuý nhận ra bà thực sự đối tốt với mình và đứa trẻ, nên thái độ đối với bà cũng ngày một tốt hơn.

Thuý Thuý sắp đến ngày sinh, suy xét đến việc ông bà ngoại đã già cả, một đứa trẻ sơ sinh tất sẽ làm đảo lộn mọi thứ trong nhà, thêm nữa Trương Tú Tú hết lời khuyên nhủ, Thuý Thuý đã dọn về nhà bố đẻ trước sự phản đối của ông bà ngoại.

Đứa trẻ ra đời đúng như dự kiến, là một bé gái rất xinh đẹp, mắt to, lông mi dài, rất giống Dương Chiến.

Thuý Thuý ôm con vào lòng, thấy thật mãn nguyện. Cô đặt tên con là "Hoa Ban" (chú thích: Cánh hoa)

Hai đứa con trai song sinh của Vương Hinh cũng béo tròn trắng trẻo, đã biết bò rồi, ông bà Thuý Thuý ôm đứa chắt trai, cười tươi rói. Bây giờ lại thêm một đứa chắt gái xinh đẹp như hoa, hai ông bà phấn khởi, đến ngủ cũng mỉm cười mãn nguyện.
Đương nhiên, không ai nói cho Dương Chiến biết.

Thời gian Thuý Thuý ở cữ, Trương Tú Tú chăm sóc vô cùng chu đáo, thái độ của bố mẹ Vương Hinh đối với Trương Tú Tú cũng đã hoà nhã hơn nhiều. Trương Tú Tú mặc dù chăm sóc chu đáo, nhưng lại thích tranh đứa bé với Thuý Thuý. Thuý Thuý cho bú, bà ngồi cạnh nhìn chăm chú, đứa bé ăn no, bà liền vội vàng ôm nó vào lòng, không nỡ rời xa một giây. Thuý Thuý thấy bà yêu đứa trẻ tuy có phần hơi thái quá, nhưng cũng không so đo gì với bà, dù sao đứa trẻ có thêm một người yêu thương nó như vậy, cũng thật là hạnh phúc.

Thuý Thuý đã hết thời kỳ ở cữ, hôm nay đẹp trời, Trương Tú Tú và Thuý Thuý đưa đứa trẻ ra ngoài đi dạo. Trương Tú Tú cứ nhất định đòi ôm đứa bé, không chịu buông tay, trên đường cứ luôn miệng nựng đứa bé, thì cũng chỉ nói những câu kiểu: "Bé Hoa Ban, con nhìn kìa, trên đường có nhiều xe quá, những bông hoa đằng kia đẹp quá bé ơi."

Phía trước hình như có hai xe ô tô va chạm nhau, hai bên đang tranh cãi. Trương Tú Tú rất thích nơi ồn ào huyên náo, bèn vội vàng ôm đứa bé đi sang đường để đến xem, cũng không kịp để ý đèn xanh đèn đỏ báo hiệu. Thuý Thuý nhìn thấy một chiếc xe ô tô đang lao đến, sắp sửa đâm vào Trương Tú Tú. Trương Tú Tú sợ hãi kêu lên, trong lúc quá hoảng sợ, quên cả việc phải né tránh, chỉ cảm nhận được Thuý Thuý ở phía sau đẩy mạnh bà và đứa trẻ, nhưng Thuý Thuý lại bị xe đâm ngã bật ra xa những mấy mét.

Thuý Thuý máu me đầy người, khi được đưa đến bệnh viện thì tình hình đã rất xấu. Trương Tú Tú gần như không bị xây xước gì đang ôm chặt đứa trẻ, sợ hãi đến ngẩn người.

Mọi người đều đến, Thuý Thuý vô cùng lưu luyến đứa trẻ, nhìn nó không chớp mắt. Bố Vương Hinh khóc không thành tiếng: "Thuý Thuý, Hoa Ban đã có ta! Cho dù ta chết thì vẫn còn Hinh Hinh! Con đừng lo lắng, cứ cố gắng dưỡng bệnh, đừng lo gì con nhé. "

Mẹ Vương Hinh khóc thảm thiết, đứng không vững. Vương Hinh khóc nghẹn không thành tiếng. Đại Thiếu cũng nước mắt lưng tròng.

Không ai dám báo tin cho ông bà ngoại Thuý Thuý, sợ họ không thể chịu nổi cú sốc này. Bố Thuý Thuý nước mắt đầm đìa khuôn mặt.

Thuý Thuý gắng gượng toàn bộ sức lực còn lại, cầm lấy di động của mình, ấn một số máy cô luôn khắc ghi trong tim.

Lúc này, Dương Chiến và vợ đang ở trong một phòng họp sang trọng tại Mỹ, bàn về việc mua lại tập đoàn với một nhóm người tài giỏi về lĩnh vực kinh tế tiền tệ.
Điện thoại vang lên, Dương Chiến bực bội nhấc máy.

"Dương Chiến …Dương Chiến … Hoa Ban… Hoa Ban…" Thuý Thuý biết mình không thể qua khỏi, khóc nghẹn ngào, không nói được thành câu.

Đã lâu Dương Chiến không nghe thấy giọng Thuý Thuý, đột nhiên nghe thấy, tinh thần kích động, không biết nói gì.

"Hoa Ban…Hoa Ban…" Thuý Thuý gắng gượng giãy giụa, thốt lên câu cuối cùng - tên cô con gái cô yêu thương không nỡ rời xa, rồi tắt thở.

Dương Chiến vẫn ở đầu dây bên kia hỏi: "Hoa Ban gì cơ? Thuý Thuý, giọng của em không bình thường, sao vậy? "

Chiếc di động trên tay Thuý Thuý rơi sang một bên.

Tất cả mọi người trong phòng bỗng gào khóc.

Dương Chiến nghe thấy tiếng khóc, vội hỏi: "Sao vậy, Thuý Thuý ? Em nói gì đi! " Những nhân vật tầm cỡ trong phòng họp kinh ngạc nhìn đại công tử Dương gia vốn nổi tiếng ngông nghênh càn rỡ, điềm tĩnh hơn người đang sốt sắng hỏi, gân trên vầng trán anh nổi lên, đôi mắt đỏ au.
Vợ Dương Chiến hỏi khẽ: "Xảy ra chuyện gì vậy?" Dương Chiến như không nghe thấy gì, tiếng kêu khóc ở đầu dây bên kia vang rền, anh biết đã xảy ra chuyện. Mãi lâu sau, bố Vương Hinh mới cầm di động lên, nghẹn ngào nói với anh: "Anh Dương, Thuý Thuý chết rồi, vừa mới đây thôi."

Cả thế giới của Dương Chiến bỗng chốc sụp đổ, không thể nào cứu vãn được.
Dương Chiến và bố anh cùng quay về Thanh Đảo, nhìn thấy xác Thuý Thuý lạnh giá và bé Hoa Ban xinh đẹp như hoa.

Dương Chiến vừa nhìn thấy xác Thuý Thuý, con tim đã tan nát.
Bố Thuý Thuý già đi nhanh chóng. Trương Tú Tú cũng cả ngày tinh
thần hoảng loạn, miệng lẩm bẩm: "Tôi không nhìn thấy xe, tôi không nhìn thấy xe, tôi không bao giờ đi xem chỗ đông người nữa, tôi không bao giờ đi xem chỗ đông người nữa"

Bố Dương Chiến đem cậu con trai mất hồn và bé Hoa Ban bé nhỏ trở về nước ngoài, sau khi làm kiểm tra giám định quan hệ bố con, chắc chắn Hoa Ban là con của Dương Chiến, bố Dương Chiến ôm Hoa Ban vào lòng, nước mắt từng giọt, từng giọt nhỏ xuống, khóc hu hu thành tiếng.
Mấy tháng sau, khi tinh thần đã ổn định trở lại, Dương Chiến đề nghị ly hôn, đồng thời muốn đưa cho vợ toàn bộ tài sản mà hai vợ chồng cũng kiếm được sau hôn nhân. Vợ anh nhìn Dương Chiến suy sụp, thở dài đồng ý, chỉ lấy một nửa số tài sản thuộc về cô.

Trước khi đi, cô nói với Dương Chiến: "Chính anh đã bỏ rơi cô ấy, bởi anh luôn muốn chinh phục thế giới, anh những tưởng cô ấy luôn đứng ở vị trí cũ để chờ đợi anh, cứ đợi anh mãi, đợi đến khi anh đã có được cả thế giới thì sẽ quay về bên cô ấy. Nhưng anh không thể ngờ được, khi anh muốn quay về, thì đã không thể nào tìm được cô ấy được nữa. Thực ra, người phụ nữ đó không cần nhiều tiền như thế, chỉ là anh quá tham lam, quá tự phụ. Con người thật của anh chính là một người vô cùng bỉ ổi!"
Cô nhún vai khinh mạn, bước đi.

Dương Chiến rùng mình, bỗng chốc mất đi khả năng đáp trả. Lúc này đây, Dương Chiến yếu đuối đến độ không thể chống đỡ nổi một cú tấn công nhẹ. Sắc mặt Dương Chiến nặng nề, trái tim lạnh giá, trong mắt toát ra ánh nhìn lạnh lẽo, như thể là tuyệt vọng. Anh biết từng câu từng lời cô nói đều là sự thực, người thực sự bỉ ổi chính là anh. Anh đã dập tắt niềm hy vọng của Thuý Thuý đối với tình yêu, đã phớt lờ lời cầu xin của cô, đã tước đoạt chút hơi ấm cuối cùng của cô trên chốn nhân gian, cuối cùng đã từ chối sự níu giữ tha thiết của cô, kết hôn cùng người khác, chỉ để lại cho cô một đứa con, khiến cô phải nuôi dưỡng con một mình giữa bao lời gièm pha của người đời.

Anh có xứng với Thuý Thuý không?

Dương Chiến ngồi khóc lặng lẽ, nước mắt ào ạt tuôn rơi.

Dương Chiến đã dần hồi phục tâm trạng, ngày ngày anh đưa Hoa Ban đến vui đùa trước mộ Thuý Thuý.

Anh chàng Dương Chiến trước đây với nụ cười tự tin, lưng ưỡn thẳng, ngẩng đầu kiêu hãnh, hung tàn, ngang ngược, bất kham đã không còn nữa.

Giờ đây Dương Chiến đã trở thành một người hiền hoà khiêm nhường, điềm tĩnh, thấu hiểu nhân tình thế thái, nhân nghĩa đại lượng, hoàn toàn là một chàng công tử cao quý mà nhiều đời những gia tộc danh tiếng mong chờ.