Lưu Thuần không có phản ứng, không biết đang suy nghĩ cái gì, Đồng Nhan còn gọi một tiếng, cô mới hồi hồn, biểu hiện trên mặt có chút kỳ quái,
giống như đã xảy ra chuyện gì.
Giống như mắt Đồng Nhan nhìn
nhầm, vẻ mặt kia không thấy chớp mắt lấy một cái, nháy mắt mấy cái, có
chút khôn quá chậm, đại não một mực nghĩ tới biểu tình kia của Lưu Thuần khi mới xoay người.
Có chút. . . . . . Oán hận?
Lưu Thuần hốt hoảng vội vàng chặn vẻ mặt lại, chờ xoay người lại, không nhìn ra một chút gì.
"Đi chỗ nào rồi, tớ chờ cậu thật lâu, cái tin tức này cậu đi một chuyến đi."
Đồng Nhan nháy mắt mấy cái, mới vừa nhìn lầm rồi sao, trong lòng không khỏi
thở ra, cười nhận lấy tài liệu Lưu Thuần đưa tới, nhìn xuống, có chút
khó khăn: "Chuyện này. . . . . . Hôn lễ của Phí Gia Nam, để cho tớ đi.?"
Lưu Thuần gật đầu một cái, đột nhiên cánh tay khoác lên trên bả vai Đồng
Nhan, lặng lẽ nói: "Hết cách rồi, tớ biết cậu và Phí Gia Nam có chút
giao tình, như vậy thu được tương đối nhiều tin tức hơn bên ngoài, đổi
thành người khác làm sao tìm ra được tin tức bên trong, đúng không, đi
đi đi đi!"
Đồng Nhan có chút khó khăn: "Nhưng, nhiệm vụ tối qua ở Dạ Mị tớ còn đang theo thì sao, vậy tớ đây......."
"Ai nha cái đó a, giao cho người khác làm là được rồi, có ai không biết Phí Gia Nam này dầu muối đều không vào, nhiệm vụ này giao cho ai đó có thể
hoàn thành sao? Nếu không phải tớ biết rõ cậu và Phí Gia Nam có chút
giao tình, tin tức kia tớ hoàn toàn không vui, làm ơn làm ơn, cấp trên
rất coi trọng tin tức này."
Đồng Nhan có chút khó khăn, cô thật
không nghĩ muốn có giao tình với Phí Gia Nam nữa rồi, ngày đó Phí Gia
Nam đột nhiên xuất hiện ở trong nhà, sau cô vừa nghĩ lai, càng nghĩ
càng lo lắng, nhưng lần này Lưu Thuần cố tình muốn cô đi thu thập tin
tức này, chuyện này. . . . . .
Nhìn thấu cô làm khó, ánh mắt Lưu Thuần đáng thương như một con cún nhìn cô, "Làm ơn."
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ than thở: "Được rồi, cậu nợ tớ một ân tình đấy, hôm nào mời tớ ăn cơm!"
Lưu Thuần vội lấy lòng gật đầu: "Biết biết, hôm nào nhất định mời cậu ăn, ăn quá no tớ cũng không quản."
Đồng Nhan vừa nghe thì nhớ lại chuyện lần trước cô ấy mời cơm khách, lần đó
cũng là cô ép buộc Lưu Thuần mời khách, kết quả cô ăn mãnh liệt, Lưu
Thuần nhìn nhức nhối không chịu được, cuối cùng đè lại hai móng vuốt của cô khiến nó không động đậy được nữa.
Nhớ tới Đồng Nhan kín đáo hì hì một tiếng bật cười, "Cậu cũng không kém, chưa từng thấy qua người nào keo kiệt như vậy đấy!"
Lưu Thuần cũng không chịu phục: "Chưa từng gặp qua cái người tham ăn này, còn nói tớ."
Hai người kề vai sát cánh cùng nhau xuống lầu, Đồng Nhan nhìn cô: "Cùng nhau ăn?"
Cô gái nhỏ Lưu Thuần cười một tiếng: "Không, đợi Nghiêm Qua tới đây, cùng đi nhà hàng của nhà cậu ăn cơm."
Đồng Nhan khoa trương ‘ a ’ một tiếng, như tên trộm nhìn Lưu Thuần: "Thì ra là như vậy."
Lưu Thuần tức giận liếc cô một cái, "Được rồi được rồi, nên làm gì thì làm cái đó đi!"
Đang nói, Nghiêm Qua lái xe cứ tới đây, thật xa thì nhìn thấy Đồng Nhan cười trêu ghẹo Lưu Thuần, mắt Nghiêm Qua hơi co lại, nhìn khuôn mặt tươi
cười của cô, trong lòng không ức chế được chua xót đau đớn, không nói ra được tư vị, ngọt bùi cay đắng thay nhau diễn ra một lần.
Khẽ
than thở, cúi đầu che giấu cảm xúc không nên xuất hiện trong mắt, đạp
chân ga dừng ở phía trước hai người, động tác ưu nhã xuống xe chào hỏi.
Đồng Nhan vội vàng đẩy Lưu Thuần về phía trước, trên mặt cợt nhã không có
nghiêm chỉnh, trong miệng lại nghiêm túc cảnh cáo Nghiêm Qua: "Đối đãi
với Lưu Thuần nhà tôi thật tốt,nếu dám khi dễ cô ấy, xem tôi thu thập
anh thế nào?"
Nghiêm Qua cũng trêu ghẹo theo: "U, hiện tại cũng không phải là nhà em rồi, đã sớm là của anh, hơn nữa, coi như em kéo
lên nhà em Tiếu Thâm cũng không nhất định là đối thủ của anh, đến lúc đó chớ khóc lóc kể lể với Lưu Thuần anh khi dễ hai vợ chồng em mới phải!"
Đồng Nhan nghe vậy, quả thật không thể tin được a, miệng há thật lớn, ngón
tay run rẩy chỉ vào mặt Nghiêm Qua đang cười phách lối này, miệng một
quắt, không tuân theo kéo cánh tay Lưu Thuần làm nũng: "Thuần Thuần,
nhìn anh ta, khi dễ người ta, cậu phải báo thù cho người ta!"
Trên mặt Lưu Thuần cười không được, trong lòng lại cảm thấy chát, Nghiêm Qua người này, chưa bao giờ cười dùa giớn như thế, bây giờ ở trước mặt Đồng Nhan thế nhưng lại cười giỡn vô hại như vậy, để cho hắn nói thế nào.
Nghiêm Qua mang theo Lưu Thuần lái xe đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồng Nhan vốn cười tủm tỉm nhất thời sụp đổ, nhớ tới nhiệm vụ mới vừa nhận được thì
nhức đầu, trong tòa soạn báo kia nhiều người như thế, sao cứ cô tình tìm cô!
Có nên xin phép Tiếu Thâm một cái hay không?
Nghiêng đầu nghĩ tới cái này vấn đề rất nghiêm trọng, nếu như nói rồi, có khi
nào Tiếu Thâm trong cơn tức giận, lột da xã trưởng hay không?
Vậy không nói, ngộ nhỡ lúc cô truy tung phí Gia Nam bị Tiếu đại mỹ nhân
phát hiện, vậy không phải anh sẽ trực tiếp lột da cô rồi!
Nghĩ đến vấn đề này rất nghiêm trọng, tình nguyện để xã trưởng bị lột da cũng không thể để bản thân bị lột da.
Suy đi nghĩ lại, vẫn là ngoan ngoãn gọi điện thoại nói cho một tiếng.
Kết quả có thể nghĩ, đại mỹ nhân thì giống nhưbbị dẫm vào đuôi mèo, ở bên đầu điện thoại kia xèo xèo kêu loạn.
Cô giải thích thật tốt mới xem như trấn an lại, lúc cúp điện thoại lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, thật không dễ dàng a.
Tiếu đại mỹ nhân quá vạm vỡ.
"Đi tìm tiểu tử thúi Phí Gia Nam kia không phải không được., nhưng em phải cho ra sự chứng minh của em ."
Đồng Nhan nghi vấn: "Chứng minh cái gì?Chẳng lẽ còn muốn em đi tìm xã trưởng của chúng em cho em một cái chứng minh công tác?"
Tiếu Thâm bên kia híp mắt khẽ mỉm cười: "Không phải vậy!" Dáng vẻ gật gù hả
hê, nếu để cho Đồng Nhan thấy, nhất định sẽ sinh ra hai chữ: gian trá!
Đồng Nhan ở lầu dưới công ty gọi điện thoại, "Anh cho rằng bản thân là cổ nhân à, nói tiếng người, rốt cuộc muốn làm gì!"
Tiếu Thâm nhếch miệng lên một nụ cười gian trá, tầm mắt nhìn phía chân trời rộng lớn ngoài cửa sổ, "Tới đây cùng anh ăn cơm!"
". . . . . ." Đồng Nhan thiếu chút nữa cắn vào đầu lưỡi của mình.
"Không muốn thì thôi, tiết kiệm người khác nói lão tử khi dễ em , cúp!" Nói xong cũng muốn cúp điện thoại.
Đồng Nhan lập tức dừng lại: "Hành hành hành, anh chuẩn bị xong cơm a, em muốn ăn. . . . . . Anh chuẩn bị xong, em sẽ qua!"
Tiếu Thâm lắc đầu một cái: "Chỉ có ngần ấy theo đuổi? Không biết chồng của em mở quán cơm hay sao? Xong rồi đấy!'
Đồng Nhan suy nghĩ một chút, vì mấy ngày kế tiếp an tâm làm việc, còn hò hét đại mỹ nhân thật tốt, ăn cơm thì ăn cơm thôi, cũng không có gì cùng lắm thì, không muốn trực tiếp đi ngay.
Đem xe dừng lại, trực tiếp
ngồi thang máy từ bãi đậu xe đi lên,lúc đi lên trợ lý của Tiếu Thâm vẫn
còn ngồi chổm hổm chờ, Đồng Nhan rất kinh ngạc: "Sao còm ở đây không đi
ăn cơm sao, cũng hơn mười hai giờ rồi!"
Mặt trợ lý năn nhó: "Ông
chủ bảo tôi ở chỗ này nghêng đón bà chủ!" Nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn
phồng lên, ánh mắt buồn bã nhìn Đồng Nhan, giống như đang oán giận Đồng Nhan tới quá chậm.
"A! Được rồi được rồi, nhanh đi ăn cơm đi."
Trợ lý nhỏ như được đại xá, "Ai!" Chạy về phía trước hai bước nghĩ đến
cái gì lại chạy trở lại, "Ông chủ nói buổi chiều hôm nay cho tôi nghỉ lễ thời gian dài, tôi không cần trở lại."
Đồng Nhan buồn bực,
nhưng chuyện công ty của Tiếu Thâm Đồng Nhan cũng không hiểu: "Được rồi
được rồi, ông chủ nói cái gì là làm cái đó, nhanh đi ăn cơm đi."
Trợ lý nhỏ muốn nói lại thôi, ánh mắt quái dị nhìn Đồng Nhan, cuối cùng vẫn không nói gì, "Ai, bà chủ gặp lại!" Nói xong cũng nhanh chóng chạy như
bay về phía thang máy đi ăn.
Nhìn bóng dáng nhanh chóng này, Đồng Nhan ánh mắt thương hại lắc đầu một cái, làm trợ lý cho Tiếu Thâm thật đáng thương.
Vào phòng làm việc, Tiếu Thâm chôn đầu ở trước bàn làm việc kí tài liệu,
nghe được tiếng vang ngẩng đầu lên, thấy là Đồng Nhan, vốn có tiếng cũng có miếng trong nháy mắt ánh mắt đáng thương, "Bà xã rốt cuộc em đã tới, đói chết anh rồi!"
Đồng Nhan kinh ngạc lần nữa, mớivừa rồi ánh
mắt phụ tá nhỏ kia đúng là nhìn cô như vậy, chẳng lẽ cô tới chậm cả ba
người đói bụng không nói, còn liên đới đến chính bản thân cô.
Đồng Nhan không biết nên nói cái gì cho phải, cảm thấy Tiếu Thâm này rất
ngây thơ, anh đói bụng thì tự mình ăn trước đi, nhưng khi cô nhìn đến
trên khay trà trong phòng làm việc đã bày sẵn thức ăn, còn bốc hơi nóng, nóng hổi, nhân lúc còn nóng ăn vừa đúng.
Ai biết Tiếu Thâm cứng rắn đợi cô tới ăn.
"Anh không muốn ăn coi như xong, làm gì còn không cho người ta ăn, không có
đạo lý để người vô tội cũng bị đói với anh!" Đồng Nhan cởi nút áo áo
khoác ngoài ra, tiện tay cởi ném trên ghế sa lon, bản thân ngồi xong múc một chén canh hiép một ngụm.
Ừ, rất mới mẻ, uống ngon.
Tiếu Thâm nhìn đôi môi cô phủ một tầng dầu, hồng diễm sáng lóng lánh, xem ra ăn ngon thật!
Nuốt nuốt nước bọt, sốt ruột khó nén đứng lên đi qua ôm Đồng Nhan: "Bà xã, anh cũng muốn!"
Đồng Nhan bị anh đụng phải loạng choạng, canh trong tay thiếu chút nữa vẩy ra ngoài.
Lườm anh một cái: "Bản thân Uống....uố...ng!"
Tiếu Thâm đáng thương: "Đã nói em đút anh mà!"
Đồng Nhan cũng đói thảm, Tiếu Thâm ôm làm cô không cách nào ăn, vội vàng
đầu hàng: "Được được được, anh buông cánh tay em ra, anh như vậy làm sao gắp thức ăn?"
Tiếu Thâm quyến luyến buông cánh tay Đồng Nhan
ra, lại nhanh chóng nhào lên ôm hông của Đồng Nhan, cả khuôn mặt gần
như vùi vào trước ngực Đôngg Nhan, hương thơm mềm mại, ôm bà xã cảm giác thật thoải mái!
Đồng Nhan nhanh chóng gắp hai đũa thức ăn nhét
vào trong miệng anh, thừa dịp anh đang nhai gắp nhét vào trong miệng bản thânmón ăn cho hắn nhét đi vào, thừa dịp hắn nhai lỗ hổng nhặt mình
thích ăn nhét trong miệng mình.
Tiếu Thâm ăn xong thấy Đồng Nhan
đàn tự mình ăn, không vui đến gần miệng Đồng Nhan chuẩn bị nửa đường
tiến công, đoạt lấy món ăn trong miệng Đồng Nhan đưa vào miệng mình.
Đồng Nhan tránh né, Tiếu Thâm đuổi theo, hai người có qua có lại, miệng thì
dán lên rồi, Đồng Nhan sững sờ, trên mặt giận dữ: "Ăn cơm thật ngon!"
Quá đáng xấu hổ, ăn một bữa cơm cũng không quên đùa giỡn cô!
Sắc phôi!
Anh một hớp cô một hớp, anh một miếng tôi một miếng.
Cứ như vậy, hai người một đôi đũa ăn cơm no cứng rắn ăn một giờ, đại mỹ nhân sau khi ăn xong lau miệng: "Canh!"
Móng vuốt duỗi một cái, chỉ vào nồi canh trước mặt này.
Mí mắt Đồng Nhan quất thẳng tới,
hết cách rồi, phục vụ Đại Thiếu Gia thật tốt, sau này công việc của cô mới không có chuyện phiền toái như vậy.
Múc muỗng nhỏ uy từng muỗng từng muỗng: "Thiếu gia, canh, há mồm, a!" Trong lòng
Đồng Nhan hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà trên mặt lại không thể
không cười híp mắt.
Tiếu Thâm rất là đại gia cuộn mình trên ghế
sofa, đôi mắt nhỏ phong tình vạn chủng nửa hí nhìn mặt trẻ, miệng nghe
lời , nuốt,hầu kết bắt đầu khởi động lên xuống.
Một nửa muỗng.
Đồng Nhan cho ăn từng muỗng, càng uy càng kinh ngạc, đây là ăn canh sao?
Vì sao ánh mắt nhìn dọa người như vậy.
Há mồm, cái muỗng đi vào, nuốt, hầu kết bắt đầu khởi động, đôi mắt đào hoa hơi híp.
Đây không phải là đang uống canh, đây là uống cô!
Rốt cuộc Đồng Nhan cũng ý thức được có cái gì không đúng, vội vàng ném chén đi.
Kết quả chén còn chưa ném đi, động tác của đại thiếu thật nhanh một tay nắm eo nhỏ lộn xộn của cô, xoay tay lại khẽ bóp, nằm thật chặt lên thân
hình rắn chắc của anh.
Chỗ đưa tay chống đỡ , mạch máu dưới quần áo sôi trào giống như muốn đốt cô.
Trong nháy mắt đại não Đồng nhan trống không, Đồng Nhan không khống chế được đỏ mặt.