Toàn thân Đồng Chân mặc một chiếc quần cụt mát mẻ, đứng ở ven đường hút thuốc lá, bên cạnh còn có mấy người đàn ông đang cười bỉ ổi lấy lòng.
Đồng Chân cực kỳ khinh thường, tầm mắt lạnh như băng cũng không nhìn bầy ong mật này, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm phố đối diện.
Đồng Nhan rất kinh ngạc với sự biến hóa của Đồng Chân, trước kia Đồng Chân rất ngang ngược kiêu ngạo, hiện tại trong con ngươi của Đồng Chân lúc này lạnh như băng, giống như cực kỳ chán ghét tất cả mọi thứ trên thế giới này, nhìn mọi thứ này nọ cũng là khinh thường lạnh như băng.
"Thật là Đồng Chân!" Đồng Nhan vô cùng xác định, cô gái tóc vàng mặc quần cụt hấp dẫn đứng cách cô mười mét đó chính là Đồng Chân, vẻ mặt Đồng Chân không những trở nên lạnh như băng, quần áo Đồng Chân mặc cũng tương đối lớn mật, tóc nhuộm thành màu vàng kim chói mắt, trong mùa đông lớn như vậy mặc một cái quần cụt sexy chỉ miễn cưỡng che được cái mông, trên chân là một đôi giày cao gót kém chất lương ước chừng cao khoảng mười cemtimét, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc lá.
Đó chính là cô công chúa của Đồng gia cao cao tại thượng trước kia, rõ ràng chính là dáng vẻ của một người phụ nữ phong trần.
Động tác hút thuốc của cô gái dừng lại, hai tay kẹp đầu của diếu thuốc, phun ra một hớp khí đục thật dài, giống như nội tâm đang giãy giụa mãnh liệt cực kỳ, nhìn bả vai cũng rụt lại.
Cuối cùng ở trong mùa đông gió rét như vậy, cơ thê mảnh mai còn từ từ xoay người, khói thuốc khuếch trương trên khuôn mặt trang điểm, mặt mày tực tiếu phi tiếu tà tà khơi mào.
Đồng Chân thật giống như chủ tướng hút một hơi thuốc, từ từ đi tới bên người Đồng Nhan, nghiêng người ghé vào trên mặt Đồng Nhan phun ra một vòng khói, trong khói mù lượn lờ, ánh mắt chanh chua mới tràn đầy phong tình của người phụ nữ phong trần.
Móng tay quét sơn đỏ ngầu trên ngón tay từ từ chọc mặt Đồng Nhan, một tay kia đang kẹp thuốc lá, "A, đây là Tiếu phu nhân? thật là đã lâu không gặp!" Cũng không phải đã lâu, lần trước gặp mặt còn xuất hiện với thân phận thiên kim đại tiểu thư, khi đó cô ta còn chê cười Đồng Nhan.
Lần nữa gặp nhau, cô ta lại thành người phụ nữ phong trần!
Khi không thế sự biến hóa, làm cho người ta không thể thích ứng.
Lông mày Đồng Nhan hơi nhíu lại, nhìn Đồng Chân trước mắt bởi vì đi dép cực kỳ cao mà cao hơn so với cô nửa cái đầu, trang điểm đậm rất khoa trương, rõ ràng mái tóc vốn mềm mại đã bị nhuộm vàng, nhìn kỹ còn có thể phát hiện không ít chấm đỏ nhỏ.
Tóc vàng thả ở sau lưng, lượn sóng xinh đẹp giống như vẻ đẹp không có chút thay đổi gì.
Ngay cả Đồng Chân liếc mắt cũng biết chuyện gì xảy ra.
"Tại sao cô lại ở chỗ này?"
Đồng Chân cười liếc nhìn cô một cái: "Tôi không ở chỗ này, chẳng lẽ lại ở Tiếu gia? Cần phải ở trên giường Tiếu Thâm sao? Hả? Ha ha ha!"
Đồng Chân cười phách lối, lúc nói chuyện thân thể nghiêng về phía trước, mùi phấn son nồng đậm lập tức phiêu tán quanh thân thể hai người, lỗ mũi Đồng Nhan nhạy cảm, thiếu chút nữa thì hắt hơi.
Giơ tay lên xoa xoa lỗ mũi đang ngứa một chút, Đồng Nhan mặt không biến sắc lui về phía sau, ánh mắt Đồng Chân nhìn động tác giống như vô tâm này của cô, cười vui sướng hơn.
"Thế nào, Tiếu phu nhân của chúng ta đang ghét bỏ tôi? Đừng quên, coi như cô ghét bỏ tôi, tôi vẫn là chị của cô, cho dù cô giết tôi, đây cũng không có biện pháp thay đổi, nếu như cô không muốn sau này có quá nhiều phiền toái, hiện tại cô nên thông minh một chút đưa tiền chặn miệng tôi lại."
Lúc nào thì Đồng Chân mở miệng xin tiền người khác?
Chưa từng có chuyện như vậy, huống chi còn muốn tiền của Đồng Nhan - kẻ thù không đội trời chung với bản thân.
Ánh mắt Đồng Nhan bình tĩnh lạ thường, Đồng Chân đưa tay phải ra, ngón cái ngón giữa và ngón trỏ kia vẫn còn làm động tác xin tiền, móng tay hồng hồng theo động tác của ngón tay trợt lóe lên, , kia giống như máu đỏ tươi, trong nháy mắt làm người ta hoảng sợ. Phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vàng, trong nháy mắt kia trái tim Đồng Nhan đang giơ lên dần dần hạ xuống, một phút sau, ngang hông xuất hiện một cánh tay mạnh mẽ.
Một tay Tiếu Thâm dắt Đồng Đồng, một tay ôm Đồng Nhan, ánh mắt không khách khí lướt qua khuôn mặt giống như mặt mèo của Đồng Chân, , lộ ra khinh thường không kiên nhẫn.
Cắn răng nhịn xuống xúc động muốn giáng một bạt tai vào khuôn mặt như hoa kia, giọng nói lạnh như băng: "Ngược lại tôi muốn biết, đại tiểu thư có thể gây thêm phiền toái gì cho chúng tôi."
Ánh mắt Đồng Chân không có biến hóa gì lớn, ánh mắt quét một vòng từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng ở chỗ kín của Tiếu Thâm (ha ha, chắc mọi người cũng biết là chỗ nào rồi chứ...), hồi lâu, ánh mắt thương hại thản nhiên nhìn Đồng Nhan, "Tôi nói Đồng Nhan, tôi biết cô thích tiền, nhưng cũng không thể vì tiền mà ở cùng một thái giám đúng không, cả đời người phụ nữ cứ như vậy không làm chút chuyện gì sao?"
Nói xong, lại hơi khinh thường khiêu thích nhìn lại Tiếu Thâm, "Có phải Tiếu tiên sinh rất đắc ý không? Ha ha thật là buồn cười, không biết Tiếu tiên sinh không thể làm việc người, làm sao sẽ lớn lối như vậy."
Đồng Nhan hơi nhíu mày, trong lòng bội phục tinh thần cưỡi lưng cọp của Đồng Chân, tật xấu này của Tiếu Thâm đã sớm không còn là tật xấu, nhưng dù sao cũng từng tồn tại qua, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cuộc sống mĩ mãn của mình có chút vết nhơ, mà Đống Chân lại chọc chúng điểm, như vậy sao Tiếu Thâm có thể không nổi giận?