Dương Ngải Lâm không biết tại sao bây giờ bọn họ còn thân mật như vậy, rõ ràng nữ đã lập gia đình, nam sắp lấy vợ tại sao hai người đó vẫn không kiên kỵ gì?
Bàn tay đặt trên tay lái dần siết chặt, đôi mắt sáng rỡ dần trở nên tối tăm, lóe ra vô số tia màu đen.
Giang Thành vừa cười híp mắt đi vào phòng làm việc, Mạnh Điềm Uy với sắc mặt khó coi đi vào, Giang Thành cười: “Sao vậy, chuyện gì lại có thể khiến đội trưởng Mạnh của chúng ta khẩn trương đến mức như vậy?”
Mạnh Điềm Uy với vẻ mặt hồi hộp, rất nghiêm túc, giọng nói cũng trở nên khẩn trương: “Đồng Nhan vừa tới đây hỏi về các vụ án, hình như cô ấy đã phát hiện ra gì đó.”
Giang Thành đang uống nước đôi mắt bỗng tối sầm, động tác dừng một giây sau đó khôi phục lại như bình thường, vốn dĩ vẫn còn buồn bực không biết tại sao cô lại ở đây, hóa ra là vì chuyện này.
Khuôn mặt tuấn tú khẽ mỉm cười, không giống với Mạnh Điềm Uy đang khẩn trương, bộ mặt Giang Thành nhẹ nhõm “Đừng khẩn trương, cũng chỉ là một người phụ nữ, sẽ không phát hiện ra điều gì, hơn nữa những người đó làm rất tốt, bắt cóc đều không để lộ ra dấu vết nào, lại cho tiền ém miệng, chồng Đồng Nhan là Tiếu Thâm thì sao chứ, sẽ không điều tra ra được gì.”
Sắc mặt Mạnh Điềm Uy hơi biến đổi “Cậu chắc chắn chứ?”
Giang Thành vẫn nở nụ cười tự tin “Tất nhiên.”
Lúc Đồng Nhan quay về tới tòa soạn thì nhận được điện thoại của Lưu Thuần “Đồng Nhan, tối nay có muốn tới Dạ Mị chơi hay không?”
Đồng nhan không chút suy nghĩ trực tiếp từ chối, đừng nói bây giờ kết hôn rồi, trước kia khi chưa kết hôn vì Đồng Đồng cô cũng không bao giờ tùy tiện đi chơi.
Lưu Thuần ai oán kêu: “Bảo bối, có thể đừng tiến vào hàng ngũ bà nội trợ nhanh như vậy được không? Tối nay xem như là nghỉ một ngày làm bà nội trợ của cậu được không? Cậu suy nghĩ một chút xem cuộc sống sau này của cậu sẽ nhàm chán thế nào.”
Đầu dây bên kia Lưu Thuần không ngừng khuyến khích, Đồng Nhan quả thật động lòng, nghĩ tới dù sao con trai cũng không có ở nhà, trong nhà chỉ có Tiếu Thâm, từ trước đến nay Tiếu Thâm thường đến Dạ Mị uống rượu, hơn nữa Dạ Mị thuộc về sản nghiệp nhà mình, đi vào uống một chút rượu cũng không phải là gì lạ phải không? Nghĩ tới đây Đồng Nhan đột nhiên cảm thấy mình có chút hưng phấn, thật sự đời này số lần cô vào quán bar quá ít, trước kia đã tới mấy lần chỉ là vì công việc, lần đó không phải cũng bị bảo vệ phát hiện đuổi ra ngoài sao.
Bây giờ thì tốt rồi, cô là khách hàng, là thượng đế, xem bảo vệ còn dám đuổi cô ra ngoài hay không.
“Được, mình đi.”
Lưu Thuần mặt mày hớn hở: “Hay quá, quyết định vậy đi.”
Sau khi cúp điện thoại Đồng Nhan mới phát hiện ra lúc này không có chuyện để làm, vừa rồi còn nghĩ quay về tòa soạn làm nhưng mà tan làm, buổi tối đến quán bar chơi nên không cần phải làm thêm giờ, nghĩ tới nghĩ lui, dứt khoát đi xem sản nghiệp của chồng mình như thế nào.
Bây giờ Tiếu Thâm quản lý hai công ty rất nổi tiếng, mặc dù nghe nói không ít lần nhưng thật sự là cô chưa từng vào xem.
Mỉm cười sau khi bước khỏi chiếc xe nhỏ của mình, kết quả vào đại sảnh công ty liền bị bảo vệ ngăn cản, Đồng Nhan bực bội, thầm mắng trong lòng, chẳng lẽ cô và Tiếu Thâm một thời gian dài như vậy mà không ai biết sao?
Trong lòng buồn bực, sao cô lại nhớ là tất cả mọi người đều biết?
Híp mắt nhìn người bảo vệ kia, lạ mắt, chưa từng thấy: “Anh không biết tôi sao?”
Sắc mặt nhân viên bảo vệ không thay đổi: “Không phải người của công ty thì không được vào.”
Đồng Nhan gật đầu: “Vậy nói như thế, những người muốn đến công ty ký hợp đồng cũng không được vào hay sao?”
Sắc mặt của bảo vệ vẫn không thay đổi: “Tất nhiên không giống nhau, trừ khi cô có thể chứng mình cô có hẹn trước, nếu không cô thật sự không thể vào, cô nghĩ công ty Tiếu Thị là nơi nào chứ, muốn vào là vào sao?”
Lúc đầu Đồng Nhan nghe thấy nhân viên bảo vệ nói chuyện còn khách khí, sau một lúc nói chuyện dường như có chút kiêu ngạo, giống như cảm thấy rất vinh quang kh là người của công ty Tiếu Thâm, xem thường những công ty nhỏ. Đồng Nhan nhíu mày.
Vẫn mở miệng thương lượng: “Tôi nhớ lúc trước khi tôi đến đây thì công ty anh chưa có quy định này, sao mới chưa lâu mà công ty đã thay đổi quy định rồi?”
Nói xong những lời này nhân viên bảo vệ liền có phản ứng, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường, vênh mặt hất hàm khiến Đồng Nhan thiếu chút nữa tức chết: “Thôi đi, cô cho rằng cô là ai? Công ty tôi không phải loại người như cô nói đi vào là có thể vào.”
Nhân viên bảo vệ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Đồng Nhan, dò xét từ trên xuống dưới: “Cô cho rằng đeo trên người một túi xách hiệu Chanel thì đồng nghĩa với việc cô là người có tiền sao? Thật không biết tự lượng sức mình, nhìn quần áo của cô nói cô là người có tiền mới lạ.”
Đồng Nhan nhất thời không còn gì để nói, cô như vậy thì sao chứ?
Cô thừa nhận, lúc cô đi làm ăn mặc có hơi tùy tiện nhưng từ sau khi gả cho Tiếu Thâm, chiếc quần jean rách mà cô mặc cũng tương đối đắt, chỉ là cô không thích mặc quần áo lòe loẹt mà thôi cho nên phong cách mặc quần áo vẫn như lúc chứa lập gia đình.”
Ai biết, phong cách này của cô trong mắt người khác lại là lỗ mãng.
Cúi đầu nhìn toàn bộ cơ thể mình, áo sơ mi cực kỳ đơn giản, Đồng Nhan nhất thời im lặng.
Ngẩng đầu khó tin nhìn nhân viên bảo vệ: “Bình thường Tiếu Thâm dạy bảo các anh như vậy sao?”
Chắc không phải, nếu như là thời gian mà cô mới quen Tiếu Thâm cô nhất định không cảm thấy kỳ quái, Tiếu Thâm chính là một tên phá của, tiêu tiền như nước nhưng bây giờ thì khác, nếu Tiếu Thâm thực sự là loại con nhà giàu thì sao có thể lớn lên trong môi trường nhà họ Tiếu như vậy chứ?
Nhưng nhân viên bảo vệ trước mặt lại cho cô cảm giác rõ ràng đây là Tiếu Thâm lúc mới quen! Chuyện này là thế nào!
Đồng Nhan bối rối, gật đầu lẩm bẩm: “Được, tôi không vào, đợi lát nữa tôi để anh mời tôi vào.”
Nói xong móc điện thoại trong túi xách ra, kết quả nhân viên bảo vệ lại chê bai: “Đi ra xa một chút, đừng ở đây làm mất trật tự trong công ty tôi!”
Mất trật tự?
Đây là ý gì?
Đồng Nhan nhíu mày, chống nạnh nhìn nhân viên bảo vệ: “Tôi nói anh sao lại như vậy, nhân viên bảo vệ chứ có phải lưu manh đâu, Tiếu Thâm để anh ở đây là để giữ gìn an toàn trật tự chứ không phải chỗ để anh giễu võ dương oai.”
Bình thường những nhân viên bảo vệ khi nghe thấy cô gọi thẳng tên Tiếu Thâm sẽ hoài nghi thân phận của Đồng Nhan, dù sao dám trực tiếp gọi tên tổng giám đốc không có mấy người nhưng nhân viên bảo vệ này không bình thường, anh ta mới tới còn cảm thấy Đồng Nhan đang giễu võ dương oai.
Mặt ghét bỏ phất tay: “Được rồi, đi nhanh lên, nhìn thật chướng mắt.”
Đồng Nhan bị chê bởi chính nhân viên bảo vệ của chồng mình.
Ngửa đầu nhìn trời, quyết định, sau này nhất định phải giễu võ dương oai với nhân viên của công ty, nếu không đám người kia sẽ không biết vợ của ông chủ mình là ai.
Gọi một cuộc điện thoại, Tiếu Thâm cười hì hì, mặt vui vẻ: “Vợ à, số lần em chủ động gọi cho anh ngày càng nhiều, thật đáng khen.”
Nhìn khuôn mặt hung dữ của nhân viên bảo vệ, Đồng Nhan cười như không cười nhíu mày: “Đúng vậy, vốn dĩ hôm nay muốn thể hiện tốt hơn, nếu không phải do nhân viên bảo vệ trước công ty anh có mắt không tròng, không chừng bây giờ anh có thể uống cà phê do em mua rồi.”
Tiếu Thâm vừa nghe liền cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra? Em đang ở trước công ty sao?” Đồng Nhan cười híp mắt nhìn nhân viên bảo vệ đang cản đường: “Đúng vậy, chó nhà anh lại không nhận ra chủ, thật là tốt.”
Tiếu Thâm lập tức bực bội, mặt tối sầm, cúp điện thoại bước ra ngoài, thư ký kêu cũng không phản ứng.
Thư ký cảm thấy kỳ quái, sao ông chủ không mặc áo khoác mà đã ra ngoài? Có việc gì gấp sao?
Tiếu Thâm ra khỏi thang máy, từ xa đã nhìn thấy một nhân viên bảo vệ dáng người thô kệch đứng ở giữa, ngoải cửa, Đồng Nhan với vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn nhân viên bảo vệ.
“Chuyện gì xảy ra!” Tiếu Thâm gầm lên một tiếng.
Nhân viên bảo vệ giật mình, quay đầu lại nhìn thấy ông chủ mình, lập tức cung kính cười híp mắt mở miệng: “Người phụ nữ này muốn đi vào, tôi vừa nhìn thấy liền biết không phải thứ gì tốt nên liền ngăn lại.”
Đồng Nhan nhìn nhân viên bảo vệ kia nhất thời im lặng, khuôn mặt giống như đang đòi thưởng, cho rằng mình làm chuyện tốt?
Nhân viên bảo vệ này chết đến nơi rồi mà còn không biết, thật đáng thương.
Quả nhiên, Tiếu Thâm nhìn thấy nét mặt của nhân viên bảo vệ càng tối sầm mặt, giơ tay tát một cái, còn sợ thiếu, giơ chân đạp một cái: “Mẹ kiếp, cậu mù rồi đúng không, vợ tôi cậu cũng dám cản?”
Nhân viên bảo vệ ngây ngẩn người, nhìn bộ mặt tức giận của Tiếu Thâm, lại nhìn bộ dáng ung dung của Đồng Nhan, lập tức nói không nên lời, bà chủ?
Sao lúc trước anh ta chưa từng nghe ai nói qua?
Lại nói một đạp này của Tiếu Thâm dùng sức khá lớn khiến nhân viên bảo vệ nằm một chỗ trên mặt đất.
Tiếu Thâm tối sầm mặt chỉ vào nhân viên bảo vệ: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng tưởng rằng nhờ có Tiếu Tiếu mà vào đây thì không coi ai ra gì, công ty này vẫn do tôi định đoạt.”
Đồng Nhan vốn đang cười híp mắt xem trò vui khi nghe Tiếu Thâm nói hai mắt chợt lóe sáng. Tiếu Tiếu?
Thật không nghĩ tới, một nhân viên bảo vệ nhỏ cũng có thể dựa vào Tiếu Tiếu mà vào đây giễu võ dương oai.
Híp mắt, chồng cô có không ít người nằm vùng trong công ty, Tiếu Tiếu cũng thật là, ngay cả nhân viên bảo vệ cũng cho người vào nằm vùng, chẳng lẽ cô ta không có chỗ nào để nằm vùng sao?
Nhân viên bảo vệ đau nói không nên lời, nằm trên mặt đất nhe răng trợn mắt khiếp sợ nhìn Đồng Nhan cùng Tiếu Thâm: “Dạ, không dám nữa.”
Sắc mặt Tiếu Thâm không tốt lắm “Không cần, không có sau này, công ty tôi chỉ là một công ty nhỏ không chứa nổi cậu, hôm nay bát đầu không cần làm nữa.”
Vừa nói vừa không nể mặt xoay người kéo tay Đồng Nhan, khuôn mắt vốn dĩ đang tối sầm sau khi nhìn thấy Đồng Nhan liền trở nên dịu dàng, khôi phục lại vẻ bình tĩnh trước đó.
Đồng Nhan cũng khẽ mỉm cười, từ đầu đến cuối hai người không thèm nhìn nhân viên bảo vệ.
“Anh họ anh sao vậy? Sao lại nổi giận với một nhân viên bảo vệ nhỏ làm gì chứ?