Đầu trọc khẽ cười: “Thật xin lỗi, đó chính là đại ca của bọn tôi.”
Đồng Nhan thở dài, chấp nhận số mệnh, người kia chính là do cô làm bị thương, đánh đại ca của người ta, bây giờ thuộc hạ tìm đến báo thù.
Đồng Nhan giả bộ đáng thương nhìn đầu trọc, hắn ta không để ý, Đồng Nhan liền ỉu xìu.
Đột nhiên nghĩ tới Tiếu Thâm, Đồng Nhan nghĩ bây giờ chắc hắn biết cô đã bị bắt cóc nhưng đoán chừng hắn nghĩ kẽ bắt cóc muốn đòi tiên nên bây giờ còn đang ngồi chờ điện thoại.
Nếu như những người này không gọi điện thoại cho Tiếu Thâm vậy thì cô phải làm sao? Mặc dù Tiếu Thâm rất có bản lĩnh nhưng những người này không cung cấp đầu mối vậy hắn cũng sẽ không tìm được người.
Đồng Nhan cười lấy lòng đầu trọc, dùng giọng thương lượng hỏi: “Cái đó, các người muốn làm gì?” Miệng hỏi như thế nhưng thật ra thì trong lòng đang cầu nguyện nhanh đòi tiền chuộc đi!
Hình như đầu trọc hiểu ý của Đồng Nhan, khẽ mỉm cười: “Chúng tôi chỉ muốn báo thù, không cần tiền!”
Nụ cười trên miệng Đồng Nhan liền cứng đờ, nháy mắt: “Đừng như vậy, tôi chỉ không cẩn thận mới làm đại ca của anh bị thương, không may khiến anh ta vào tù, không phải khó khăn lắm mới có thể lên chức đại ca sao tôi lại không cẩn thận như vậy, anh đầu trọc, anh có thể bắt tôi tới đây chắc cũng biết rõ thân phận của tôi, biết chồng tôi là ai, tôi đã nói với anh, Tiếu Thâm chỉ khác những người bình thường là có rất nhiều tiền, tôi không cẩn thận mắc sai lầm với đại ca anh nên để cho chồng tôi đến đền bù.”
Đồng Nhan nở nụ cười, đầu trọc cũng cười híp mắt nhìn cô, trong lòng chìm ngỉm, lúc trước biết chồng người phụ nữ này có tiền nhưng không thể điều tra ra chồng cô là ai, nếu như cô không nói thì hắn ta cũng không biết người đàn ông kia lại là Tiếu Thâm!
Khi nghe người phụ nữ này nói quả thật khiến hắn ta cực kỳ tức giận, một câu nói ẩn ý mình có nhiều tiền hơn nữa còn có ý may nhờ cô không cẩn thận đánh bị thương đại ca hắn ta cho nên bây giờ hắn ta mới có thể làm đại ca.
Cô cố ý ra ám hiệu với hắn ta hai ý rằng chồng mình có nhiều tiền, đầu trọc mới trở thành đại ca, đoán chừng các anh em cũng không phục tùng, vậy thì cô sẽ cung cấp tiền trợ giúp hắn ta, để cho hắn ta ngồi vững chức đại ca này.
Ba chính là lấy Tiếu Thâm ra để dọa người!
Đầu trọc cười híp mắt, vợ Tiếu Thâm?
Cười xong đột nhiên quay người đi về căn phòng kia, ba người mặc áo đen đứng sau lưng vừa nghe thấy Tiếu Thâm cũng hoảng sợ, thầm nói trong lòng lần này hỏng rồi, lúc trước khi điều tra người phụ nữ này thì cô ta còn chưa kết hôn đã có một đứa con trai, chỗ ở cũng chỉ là thuê một căn phòng rất nhỏ.
Sau đó mấy ngày nay tính toán muốn đi bắt người lại không thấy cô ta đâu.
Sau lại rất vất vả mới có thể điều tra ra chỗ ở của cô ta, mặc dù kinh ngạc nhưng vừa điều tra ra cô ta là con gái của Đồng Thiên Bác, con gái của người có tiền ở loại phòng đắt tiền đó thì không có gì kỳ quái.
Cứ như vậy liền không điều tra thêm nữa, trực tiếp đi bắt người.
Trong phòng đầu trọc âm trầm, quay đầu hướng về ba tên thuộc hạ kia đạp, sợ Đồng Nhan ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh ở bên trong, khẽ trách: “Làm việc như vậy sao, tin tức quan trọng như vậy lại không điều tra ra được, không biết làm ăn kiểu gì, muốn giết chết các anh em sao?”
Người bị Đồng Nhan đánh bầm mắt bị đầu trọc đạp ngã trên mặt đất, lập tức bò dậy đứng ngay ngắn giải thích: “Chúng tôi cũng nghĩ đến nhưng lúc trước chỉ có thể điều tra ra duy nhất một điều cô ta là con gái của Đồng Thiên Bác, ai ngờ mấy ngày sau lại trở thành người phụ nữ của Tiếu Thâm, điều này thật sự quá kỳ quái!”
Đầu trọc nghe vậy liền híp mắt, trong lòng âm ỉ hình như cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, ngay từ lúc đại ca gặp chuyện không nay bọn họ đã điều tra rõ ràng, Đồng Thiên Bác là người làm ăn hơn nữa còn đối xử với đứa con gái này rất hờ hững cho nên bọn họ mới dám xuống tay.
Ai biết chỉ mới một tháng, lúc điều tra hoàn toàn không thấy Tiếu Thâm bây giờ lại lập tức trở thành chồng của người phụ nữ này?
Biến hóa này quá lớn, kết hôn không phải chuyện nhỏ, với thân phận của Tiếu Thâm nói thế nào thì hôn lễ của hắn cũng phải chuẩn bị trước ba tháng.
Quá kỳ quái rồi!
Ở bên ngoài Đồng Nhan vểnh tai nghiêm túc nghe, chỉ thấy loáng thoáng một vài âm thanh, hình như đầu trọc tức giận còn đạp người nữa.
Một lúc sau liền không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Chỉ cần biết đầu trọc tức giận là tốt rồi, điều này nói rõ đầu trọc vẫn có chút e ngại Tiếu Thâm, như vậy là có hy vọng.
Đồng Nhan âm thầm cầu nguyện, “Tiếu Thâm bây giờ tôi khó giữ được cái mạng nhỏ của mình nên trước hết anh hãy bỏ ân oán của chúng ta sang một bên tới cứu tôi trước đi!”
Bốn giờ chiều..
Lúc Giang Thành gọi điện thoại cho đồng nghiệp vô tình nghe thấy chuyện Đồng Nhan bị bắt cóc lập tức hoảng sợ.
Không để ý vẫn còn ở nhà họ Dương, ngay lập tức chạy ra ngoài gọi điện thoại, Dương Ngải Lâm ở phía sau kêu anh ta c ũng không quay đầu lại, chỉ tập trung suy nghĩ sự an nguy của Đồng Nhan trong chuyện này.
Thị trưởng Dương không ở nhà, càng đến năm mới thị trưởng càng bận, vốn dĩ đã hẹn trước hôm nay Giang Thành đến nhà họ Dương ăn cơm, đợi thị trưởng về anh ta lại bỏ đi, Dương Ngải Lâm tức không chịu được.
Giang Thành lái xe chạy thẳng đến đồn cảnh sát, trên đường đi gọi điện thoại cho cục trưởng.
Ở đồn cảnh sát cục trưởng đang lo lắng tiền đồ của mình, cúi đầu nhìn thấy Giang Thành gọi điện thoại tới, mặt liền tiu ngỉu, nhớ tới câu nói của Tiếu Thâm “quay về chuẩn bị đón năm mới!”
Rõ ràng là đang nói với ông ta sang năm chuẩn bị mất chức đi!
Nếu như ông mất chức không phải phó cục Giang sẽ lên chức sao!
Lập tức không tò mò nữa, cơn tức trong lòng đang không có chỗ bộc phát.
“Chuyện gì!” Hét to một tiếng.
Bây giờ trong lòng Giang Thành cũng nóng như có lửa đốt, không để ý đến những điều này, đi thẳng vào vấn đề: “Cục trưởng, tôi nghe nói phóng viên Đồng bị bắt cóc phải không? Chuyện lớn như vậy sao không nói cho tôi biết?” Giọng nói trầm thấp lộ rõ vẻ không vui còn kem theo một chút chất vấn.
Cục trưởng đứng dậy từ chỗ ngồi của mình tức giận dập bàn: “Cậu đang chất vấn tôi sao? Giang Thành đừng quên thân phận của mình, cậu chỉ là cục phó, về chuyện phóng viên bị bắt không cần cậu quan tâm, tôi đã sắp xếp cho người đi cứu rồi, cậu yên tâm chuẩn bị đón lễ năm mới đi, chuyện nhỏ này không cần cậu quan tâm!” Nói xong liền cúp điện thoại.
Xuống xe chạy thẳng vào phòng làm việc của cục trưởng, không gõ cửa đi thẳng vào, trong phòng có rất nhiều người, tất cả đều được cục trưởng gọi về, Giang Thành vừa nhìn sắc mặt càng khó coi hơn.
“Đã gọi hết tất cả mọi người về, cục trưởng có vụ án lơn sao?” Giang Thành mặt không biến sắc trêu ghẹo.
Vốn dĩ cục trưởng đang sắp xếp người để chuẩn bị cứu người nhưng mọi người đều không có đầu mối, muốn cứu người cũng không biết đi đâu cứu người, tất cả những người trong phòng đều u sầu, nghe thấy giọng nói trêu ghẹo của Giang Thành, sắc mặt cục trưởng lập tức tối sầm, ngẩng đầu nhìn Giang Thành đang khẽ cười, ánh mắt càng không vui, thậm chí là tức giận!
Mạnh Điềm Uy vừa đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt cục trưởng tối sầm, lập tức cười giả bộ như không biết gì, mặt bất đắc dĩ nói với Giang Thành: “Cục phó Giang của chúng ta đã xuất hiện thì mọi tình huống đều trở nên khả thi, dù có hơi chậm nhưng cậu đã tới nên lúc này chúng tôi cũng không phạt cậu, mau đến đây xem tài liệu vụ án, không có chút đầu mối nào.”
Trong đồn cảnh sát ai cũng công nhận Giang Thành là một người rất có tài phá án, dù có khó đến đâu không có một chút đầu mối nào đến tay Giang Thành cũng có thể dễ dàng giải quyết, đây cũng là lý do tại sao Giang Thành còn trẻ như vậy đã có thể làm phó giám đốc sở cảnh sát.
Giang Thành trong lòng rất lo lắng cho Đồng Nhan, đối mặt với bộ mặt tức giận của cục trưởng cũng không thèm quan tâm chỉ muốn nhanh cứu Đồng Nhan, chỉ cần cô không có việc gì là tốt, những điều khác đều không quan trọng.
Giang Thành nghe thấy tài liệu vụ án, tất cả mọi người đều không có đầu mối, lúc này nhìn thấy Giang Thành liền có hy vọng, im lặng ở một bên đợi.
Cầm tài liệu vụ án xem thật sự là không có một chút đầu mối nào, máy camera trên đường trống không, đối thủ không để lại cho hắn một chút đầu mối nào.
Giang Thành cau mày, hỏi thăm hình dáng chiếc xe kia thế nào, lúc ấy Đồng Đồng ở bên cạnh nên không biết xe thuộc hãng nào và biến số bao nhiêu, chỉ có thể thấy màu sắc của xe nhưng bọn họ cũng đã tìm được chiếc xe kia đã bị bọn cướp vứt lại.
Giang Thành nhíu mày, quá giảo hoạt, bỏ chiếc xe lại trong góc mà không ai thấy, sau đó lại biến mất trên một chiếc xe mới, nhìn tất cả máy camera trong thành phố A căn bản không tìm thấy bất kỳ chiếc xe nào từ trong góc đi ra.
Giang Thành thở dài, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Dương Ngải Lâm ở nhà tức không chịu được, liên tục gọi điện thoại cho anh ta, anh ta ngay lập tức tắt máy, cô ta không tin nhìn điện thoại mình, Dương Ngải Lâm tức giận ném điện thoại.
Bà Dương từ trên lầu đi xuống, biểu hiện trên mặt hời hợt: “Đã nói trước người đàn ông này không đáng tin, lúc đầu là do nhằm vào vị trí của ba con, người đàn ông xuất phát nghèo khó gặp được một người con gái con nhà giàu có như con thì tất nhiên phải dựa vào ba con, nghe nói sau khi anh ta xác định mối quan hệ với con liền chia tay với người yêu, con xem người đàn ông như vậy căn bản không nhờ vả được.”
Dương Ngải Lâm bực tức trong lòng: “Mẹ, mẹ ít nói đi hai câu có được không!”
Bà Dương bĩu môi, không nói gì, đi lên lầu quay về phòng mình.
Dương Ngải Lâm hít sâu, cầm điện thoại bàn gọi cho ba, đầu dây bên kia ông Dương vẫn còn đang nói chuyện điện thoại với Lãnh Diễm.
Lãnh Diễm đơn giản kể việc của Tiếu Thâm, ông Dương đương nhiên biết Lãnh Diễm nói chuyện này là có ý gì, lần này Tiếu Thâm nổi đóa, ông ta phải dọn dẹp tàn cuộc, sau khi dọn xong thì ông ta tiếp tục chức vụ, không dọn được thì tin rằng sẽ có người đến giúp Tiếu Thâm dọn dẹp.
Cúp điện thoại, ông Dương khẽ thở dài, giơ tay lau mồ hôi trên trán.
Nhà họ Tiếu, nhà họ Lãnh cùng nhà họ Nghiêm, ba dòng họ có thế lực lớn nhất ở thành phố A, người khác không biết nhưng ông ta tương đối rõ ràng, ngay cả ông ta bây giờ cũng phải dựa vào hai nhà này.
Nếu như hai người này nổi đóa vậy thì xem như ông chấm hết.
Nghĩ đến tính chất nghiêm trọng của chuyện này, ông Dương bắt đầu cảm thấy hận, không biết kẻ nào không biết sống chết, lá gan to như vậy, trước khi bắt cóc không tìm hiểu xem là ai liền ra tay, hại ông ta bây giờ xui xẻo như vậy.
Điện thoại di động vang lên, ông Dương đang phiền lòng nên nôn nóng, không có tin tức gì nên tức giận, đầu dây bên kia truyền đến giọng không vui của con gái ông: “Ba, Giang Thành vừa đến liền nhận được điện thoại không nói gì liền đi, tức chết con.”
Ông Dương vừa nghe cũng biết đồn cảnh sát tập hợp tất cả nhân lực.
Lập tức không có tinh thần gì an ủi: “Cục cưng, hôm nay có việc quan trọng, cậu ta bị cục trưởng triệu tập về đồn cảnh sát, con đừng suy nghĩ nhiều, dù sao tính chất công việc của Giang Thành chính là như vậy, con phải biết thông cảm!”
Ban đầu Dương Ngải Lâm còn tưởng là chuyện riêng của anh ta, nhìn anh ta vội vàng ngay cả thời gian nói một câu cũng không có, thật là tức chết nhưng ông Dương nói: “Có chuyện xảy ra? Không trách được, năm hết tết đến rồi xảy ra một chút chuyện cũng không tốt.” Vào năm mới xảy ra chuyện nhỏ sẽ bị phóng viên phóng đại thành chuyện lớn.
Cơn tức trong lòng Dương Ngải Lâm lập tức biến mất, âm thầm cười bản thân, từ sau khi biết sự tồn tại của Đồng Nhan, cô ta càng ngày càng trở nên nhạy cảm.
Dương Ngải Lâm bất đắc dĩ cười tự giễu, âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải tin tưởng anh, không thể vì sự đa nghi của bản thân mà gây phiền phức cho anh.
Nhưng lời nói sau của ông Dương làm cho Dương Ngải Lâm rơi xuống vực sâu, ông Dương than thở:: “Đúng vậy, hơn nữa chuyện này còn xảy ra với người có thân phận không đơn giản, vợ Tiếu Thâm bị bắt cóc, bây giờ Tiếu Thâm đang nổi đóa khắp nơi, tập hợp tất cả nguồn nhân lực ở thành phố A để điều tra xem vợ cậu ta đang ở đâu nhưng tất cả mọi người tìm khắp nơi cũng không có một chút đầu mối nào, Giang Thành là chuyên gia phá án, chuyện này ngoài cậu ta không ai có thể làm được, nếu như lần này Giang Thành có thể thuận lợi cứu vợ Tiếu Thâm về, vậy thì tiền đồ sau này của Tiếu Thâm sẽ rộng mở.”
Bây giờ Giang Thành chuẩn bị là con rể ông ta, chỉ cần Giang Thành thuận lợi cứu người quay về, vậy ông ta càng có nhiều thể diện trước mặt Tiếu Thâm, Giang Thành là ân nhân cứu mạng của vợ Tiếu Thâm, thân là bố vợ của Giang Thành, đối với tương lai của ông ta mà nói, không ít thì nhiều Tiếu Thâm sẽ ủng hộ tiền đồ sau này của ông ta.
Ông Dương tràn đầy niềm tin với kế hoạch trong lòng, đầu dây bên kia Dương Ngải Lâm cứng đờ, vừa mới tự nhủ sau này không nên đa nghi nữa bây giờ lại nghe thấy chuyện này làm cho Dương Ngải Lâm cảm thấy buồn cười.
Thật là buồn cười, không trách được........Không trách được anh ta lại gấp gáp như vậy.
Giang Thành, anh nhất định phải đối xử với cô ta như vậy sao?
Mất hồn cúp điện thoại, sững sờ ngồi trên ghế sa lon, cả người rơi vào trạng thái mất hồn, không nghĩ được bất cứ gì.
Tiếu Thâm ngồi trong phòng làm việc của mình, mắt nhìn điện thoại di động trên bàn, hai mắt sáng nhìn chằm chằm, không chớp mắt.
Bốn giờ mười phút điện thoại di động vang lên.
Tiếu Thâm nhanh chóng cầm điện thoại, giọng nói bình tĩnh: “Sao rồi?”
Đầu dây bên kia giọng nói cung kính của Hoàng Vĩ vang lên: “Đã sắp xếp ổn thỏa, chờ anh ra lệnh.”
Tiếu Thâm lộ bộ mặt lạnh khát máu: “Không tệ, mấy năm nay cậu có tiến bộ không ít.” Lúc trước Tiếu Thâm là đội trưởng bộ đội đặc chủng, mặc dù bây giờ đã rời khỏi quân đội ra kinh doanh nhưng bình thường cũng có nhiều chuyện cần có người giúp cộng với thời gian hắn có đầy uy lực trong quân đội nên bây giờ phần lớn những người trong bộ đội đặc chủng đều nghe lời hắn ta.
Dĩ nhiên đối với chuyện hắn cần làm, đội trưởng bộ đội đặc chủng cũng bằng lòng ra tay bởi vì việc Tiếu Thâm làm chưa bao giờ là chuyện riêng, dù là lần này hắn cho Hoàng Vĩ đưa người đi tiêu diệt hang ổ kia, nếu như phá được thì Hoàng Vĩ đã lập công lớn.
Đi cứu người thì Tiếu Thâm tự làm.
Hoàng vĩ ở đầu dây bên kia cung kính trả lời: “Từ sau khi anh đi ai cũng không dám thả lỏng, các anh em đều tập luyện rất gian khổ.”
Tiếu Thâm cười cười: “Để tôi nói với thủ trưởng các cậu, trao thưởng cho các cậu, cá nhân tôi cũng sẽ cho một chút, mặt khác sẽ xin cho mọi người nghỉ đi chơi một ngày.”
Ở đầu dây bên kai Hoàng Vĩ im lặng nghe không nói gì, chờ chỉ thị của Tiếu Thâm.
Tiếu Thâm nheo mắt cười lạnh, trầm giọng mở miệng: “Bắt đầu ngay bây giờ!”
Đầu dây bên kia Hoàng Vĩ nhanh chóng trả lời: “Dạ!”
Cúp điện thoại, Tiếu Thâm khẽ cười, im lặng nhìn đồng hồ trên tay mình, bốn giờ mười một phút.
Kim giây im lặng chuyển động, một vòng lại một vòng, nhất thời phòng làm việc trở nên im lặng, Cố Tiêu ngồi trước mặt nghiêm túc nhìn Tiếu Thâm, nhíu mày nghĩ, đã bao lâu rồi chưa thấy bộ dáng nghiêm chỉnh này của Tiếu Thâm?
Hình như là sáu năm trước, đêm đó Tiếu Thâm cũng với khuôn mặt nghiêm túc như vậy chờ điện thoại di động, mặt bình tĩnh đến nỗi Lãnh Diễm cũng khâm phục, Tiếu Thâm không giống bọn họ, từ nhỏ đã tự lập, trên người rất trầm ổn.
Nhưng không biết từ khi nào đã không còn nhìn thấy nụ cười của Tiếu Thâm?
Giống như nhiệm vụ sáu năm trước, đêm đó khi Tiếu Thâm chỉ huy xong, hắn không nhịn được liền tự mình ra tay, bởi vì đối thủ quá mạnh, ngay cả bản thân hắn cũng không yên tâm với cái bẫy do chính hắn làm ra.
Nhưng kết quả thế nào?
Kết quả hình như là nhiệm vụ tối hôm đó thất bại, khi tất cả các đội viên rút lui lại phát hiện không thấy Tiếu Thâm.
Tối hôm đó anh ta, Lãnh Diễm, Lý Duệ Thần ba người ở trong phòng làm việc của Tiếu Thâm đợi cả đêm, phái ra vô số người đi tìm nhưng cả đêm không có một chút tin tức nào.
Lúc trời rạng sáng, mấy người bọn họ không chịu được, biết Tiếu Thâm ra ngoài làm nhiệm vụ nguy hiểm nhưng rất dễ nhận thấy nhiệm vụ thất bại, Tiếu Thâm không quay về có phải.... ....
Mấy người bọn họ khi đó rất trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm, tính nhẫn nại cũng không cao, thật sự không muốn nhìn thấy các anh em của mình gặp chuyện không may.
Lúc ba người đang bàn bạc ra ngoài tìm người thì Tiếu Thâm quay về, cả người mặc đồ lính nhưng không thấy áo sơ mi mà lúc đầu hắn mặc, cả ngực đầy vết hôn vết cào, cả người mềm nhũn, chống đỡ cơ thể đi vào, ba người bọn họ nhìn thấy liền thở phào nhẹ nhõm.
Cả người liền buông lỏng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Tiếu Thâm như vậy, mọi người liền luống cuống tay chân.
Sau đó không biết nguyên nhân tại sao Tiếu Thâm lại rời khỏi quân đội, không biết là tự mình rời đi hay là bị khai trừ, dù sao ở trong bộ đội, hắn cũng là một người có tài, rất nổi tiếng.
Sau này Tiếu Thâm cứ như vậy.
Hôm nay lại được nhìn thấy vẻ mặt của Tiếu Thâm như sáu năm trước, Cố Tiêu híp mắt, khẽ cười.
Lãnh Diễm cùng Lý Duệ Thần ngồi bên cạnh cũng nhận ra được, ba người nhìn nhau cười, không cần nói gì.
Tiếu Thâm vộ vỗ tay đứng lên, mặt nhẹ nhõm: “Các anh em, đi cứu vợ tôi đi.” Nói xong cầm áo khoác trên ghế lên, cầm chìa khóa xe, điện thoại di động đi ra ngoài.
Còn lại Cố Tiêu cùng ba người, bốn người nhìn nhau cười, ăn ý cùng đứng dậy. Lãnh Diễm vẫn còn thân thiết gọi điện thoại cho Nghiêm Hi, nói cụ thể sự việc một lần còn dặn cô đừng lo lắng, bọn họ năm người cùng ở chung một chỗ chưa từng thất bại.
Mặc dù như vậy nhưng Ngiêm Hi vẫn có chút lo lắng: “Đã hai tiếng trôi qua, không biết những người kia có làm chuyện gì với Đồng Nhan hay không?”
Lãnh Diễm khẽ cười: “Yên tâm, em vẫn chưa hiểu rõ Tiếu Thâm, cậu ta sẽ không để người khác làm tổn thương người của cậu ta, em ở nhà cẩn thận một chút đừng cùng con chó cưng kia làm ầm ĩ, cẩn thận nó đụng vào em, nếu như anh vế mà thấy em có vấn đề gì đừng trách đến lúc đó anh ném vật kia ra ngoài.”
Nghiêm Hi cầm điện thoại im lặng nhìn con chó ngồi bên chân mình, đối mắt nó đáng thương nhìn cô giống như biết Lãnh Diễm đang có ý muốn vứt bỏ nó.
Nghiêm Hi ngoan ngoãn trả lời: “Biết rồi.”
Đầu dây bên này Lãnh Diễm hài lòng: “Ngoan!”
Hai vợ chồng ngọt ngào chết người, Tiếu Thâm làm mặt đau khổ: “Cậu đừng có buồn nôn như vậy có được không?”
Lãnh Diễm cúp điện thoại, hài lòng nhướng mày: “Tình cảm vợ chồng tôi rất tốt nên cảm thấy hâm mộ cùng với đố kị sao, rất hận phải không?”
Bây giờ Tiếu Thâm đã xác định Đồng Nhan không có chuyện gì, Hoàng Vĩ đã đem người đi phá hang ổ kia.
Nhưng chuyện không đơn giản như vậy, chờ Tiếu Thâm cùng mấy người bọn họ đi tới vùng ngoại ô chỗ Đồng Nhan liền phát hiện ra việc đời vẫn có thể biến hóa rất lớn.
Đồng Nhan vẫn bị trói vào cột, mắt mở to nhìn người đàn ông trước mặt.
Đây không phải là.......Phí Gia Nam sao?
Sao người đàn ông này lại xuất hiện ở đây?
Là tới cứu cô sao? Hay là.......Chẳng lẽ anh ta chính là người ra lệnh bắt cóc cô sao?
Phí Gia Nam nhàn nhạt liếc nhìn Đồng Nhan, vẻ mặt không có biểu hiện gì, đưa hai thuộc hạ đến đây đứng bất động.
Trong căn phòng kia, đầu trọn nhận được tin tức, hang ổ của hắn bị Tiếu Thâm cho người tàn phá, hắn ta liền không nói nên lời.
Ba người mặc áo đen đứng ở sau cũng sửng sốt, không nghĩ tới lần này lại gây họa lớn!
Thuộc hạ của Phí Gia Nam ở bên ngoài kêu to.
Đầu trọc vừa nghe là đại ca Phí đến?
Mau chạy ra nghênh đón, đại ca Phí tới đoán chừng bản thân còn cơ hội giữ lại mạng mình.
Đầu trọc cùng ba thuộc hạ vừa đi ra liền nhìn thấy Phí Gia Nam nhìn chằm chằm Đồng Nhan.
Đầu trọc nhìn thấy liền giật mình, thầm than trong lòng Phí Gia Nam tới đây vì Đồng Nhan!
Vừa nghĩ tới điều này, đầu trọc liền cảm thấy đau đầu, một Tiếu Thâm đã đủ rồi bây giờ còn có Phí Gia Nam, đây là ông trời muốn ép hắn ta sao?
Vẻ mặt Phí Gia Nam hời hợt, không thèm nhìn đầu trọc, ánh mắt nhẹ nhành nhìn Đồng Nhan, mở miệng khẽ hỏi: “Không sao chứ?”
Đồng Nhan sửng sốt, đầu trọc cũng sửng sốt.
Đồng Nhan mở to mắt, lắc đầu.
Đầu trọc cảm giác lần này hắn ta chết chắc, lập tức cầu xin tha thứ: “Anh Phí, thật xin lỗi, tôi không tìm hiểu rõ là chúng tôi quá lỗ mãng.”
Đồng Nhan nhìn đầu trọc, cảm thấy người này ăn nói đúng mực, vẫn có thể tính là người tốt, nhớ tới Tiếu Thâm đã từng nói qua, bình thường không ai dám chọc tới Phí Gia Nam, mà đầu trọc còn có thể bình tĩnh trước Phí Gia Nam, thật không đơn giản.
Phí Gia Nam cũng hài lòng, lúc này mới khẽ nhìn đầu trọc, từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ, về sau làm chuyện gì thì cẩn thận một chút xem người ở phía sau là ai!”
Đầu trọc lập tức cười: “Dạ!”
Lúc Tiếu Thâm tới thấy đầu trọc đang cười nói với Phí Gia Nam.
Mấy người từ trên xe bước xuống nhìn thấy Phí Gia Nam cũng sững sờ, hình như ai cũng không thể ngờ rằng Phí Gia Nam lại có thể đến cứu Đồng Nhan.
Nhớ tới tối hôm đó Phí Gia Nam nhìn Đồng Nhan với ánh mắt đầy hứng thú, mấy người bọn họ liền tối sầm mặt.
Tiếu Thâm liều mạng, chạy thẳng tới cởi trói cho Đồng Nhan, nhẹ nhàng hỏi: “Không sao chứ?”
Ngay từ lúc Phí Gia Nam hỏi Đồng Nhan đã biết mình an toàn cho nên lúc Tiếu Thâm xuất hiện đã bình tĩnh hơn nhiều, nếu như Tiếu Thâm xuất hiện trước đoán chừng cô sẽ lập tức kích động khóc nhưng mà sự xuất hiện của Phí Gia Nam đã phá vỡ tất cả.
Đồng Nhan bình tĩnh lắc đầu: “Không sao!”
Nhìn thấy cô bình tĩnh như vậy Tiếu Thâm liền mất hứng, hắn khổ sở sắp xếp người cứu cô, bây giờ cứu được người lại nhận được khuôn mặt như vậy, thật là buồn cười!
Đồng Nhan không để ý sắc mặt Tiếu Thâm, đi về phía Phí Gia Nam khẽ mỉm cười: “Cảm ơn!”
Phí Gia Nam mặt không thay đổi, khóe miệng khẽ cười, tùy ý nói: “Thuận đường mà thôi.”
Ngược lại Đồng Nhan vì câu nói này mà mỉm cười.
Tiếu Thâm ở phía sau không chịu nổi, mặt tối sầm đi lên trước ôm Đồng Nhan: “Được rồi, cảm ơn cũng đã nói rồi, về nhàn thôi, Đồng Đồng đang ở nhà chờ em.”
Nhắc tới Đồng Đồng thì Đồng Nhan liền gấp gáp: “Đồng Đồng không bị dọa sợ chứ?” Nhớ tới chuyện vừa rồi, Đồng Đồng chính mắt nhìn thấy, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy khẳng định bị dọa sợ.
Tiếu Thâm thiếu kiên nhẫn: “Em nói xem!”
Đồng Nhan lập tức không để ý điều gì, chạy thẳng vào trong xe chờ Tiếu Thâm vào lái xe.
Tiếu Thâm quay đầu âm trầm liếc nhìn đầu trọc, trầm giọng nói với Phí Gia Nam: “Anh Phí nhất định phải xuất hiện ở đây sao?”
Phí Gia Nam im lặng cười, làm ra vẻ vô tội, hai tay dang ra: “Hết cách, vô tình gặp mà thôi, không nghĩ tới có thể cứu cô ấy!”
Cố Tiêu cùng bọn Lãnh Diễm lập tức hiểu Phí Gia Nam muốn bảo vệ tên đầu trọc này!
Tiếu Thâm tối sầm mặt nhìn Phí Gia Nam nhưng ngược lại hắn ta rất bình tĩnh.
Đồng Nhan ngồi trong xe liền nhận thấy tình thế bên ngoài, lo lắng hạ cửa kính xe hướng về phía Tiếu Thâm dịu dàng kêu: “Tiếu Thâm? Đồng Đồng đang chờ chúng ta đấy.”
Tiếu Thâm nghe giọng nói nhẹ nhành này chợt cười, quay đầu cười với Phí Gia Nam: “Hôm nay cảm ơn anh Phí đã cứu vợ tôi.”
Phí Gia Nam cũng cười: “Đừng khách khí, chỉ là vận khí của tôi tốt mà thôi.”
Tiếu Thâm vẫn cười, chuyển mắt nhìn về phía xe Phí Gia Nam, người phụ nữ ở bên trong xe này bị Tiếu Thâm nhìn sang liền sợ đến mức trợn to mắt.
Ở bên ngoài Tiếu Thâm tùy ý cười: “Chỉ là tại sao lại có thể nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong xe anh Phí? Tại sao không gọi người bạn đó ra cho chúng tôi gặp?”
Lúc này Phí Gia Nam mới nhíu mày nhìn về phía trong xe, rất lạnh lùng, Đồng Nhan ngồi trong xe nghe thấy Tiếu Thâm nói như vậy quay đầu dùng sức nhìn vào trong xe Phí Gia Nam nhưng bởi vì cách xe Cố Tiêu nên không thể nhìn thấy.
Phí Gia Nam hời hợt nhìn về phía xe mình, một lúc sau mở miệng: “Ra ngoài!”
Người phụ nữ ngồi trong xe nghe vậy liền chấn động, luống cuống tay chân, mất một lúc lâu, Phí Gia Nam không nhẫn nại liền cho thuộc hạ đi tới đẩy người ra ngoài.
Đồng Chân hoảng sợ: “Đừng kéo tôi.......tôi sẽ tự đi!”
Đồng Nhan ngồi trong xe vừa nghe thấy giọng nói kia, đôi mắt liền tối sầm, từ trong xe nhìn Đồng Chân đang ở bên ngoài sửa lại tóc, đúng là cô ta?
Từ trong xe Phí Gia Nam đi ra, điều này nói rõ cái gì?
Tiếu Thâm thấy Đồng Nhan ra ngoài, cười híp mắt ôm eo Đồng Nhan: “Nhan Nhan, chị em ở bên kia, em không qua chào hỏi sao?”
Đòng Nhan khẽ liếc nhìn Tiếu Thâm, hắn cố ý, không để ý đến hắn, lại quay lại nhìn Đồng Chân.
Phí Gia Nam cũng ngoài ý muốn nhíu mày kinh ngạc: “Hả? Là chị cô sao?” Không trách được lúc nhìn thấy người phụ nữ này cảm thấy vóc dáng hơi giống Đồng Nhan, thì ra là chị em.
Từ lúc nhìn thấy Đồng Chân thì biểu hiện trên mặt Đồng Nhan liên tục thay đổi, không biết có cảm giác gì khi nhìn thấy cô ta.
Đây là nơi cô bị bắt cóc, bây giờ Đồng Chân lại ngồi trong xe Phí Gia Nam cùng tới nhìn có vẻ là Phí Gia Nam tới cứu cô nhưng Đồng Chân lại đi cùng.......
Chuyện này.......Đồng Chân đi theo tới cứu cô sao?
Hay là có thể nói Đồng Chân muốn bỏ đá xuống giếng!
Cứu cô? Đồng Nhan cảm thấy Đồng Chân không tốt với cô như vậy.
Đồng Nhan cười cười, không nhìn Đồng Chân lại nhìn Phí Gia Nam, ánh mắt xa lánh còn có chút hoài nghi: “Anh Phí, anh không biết quan hệ của chị em tôi sao? Vậy thật đúng dịp, tôi còn tưởng rằng, anh được chị tôi tìm tới giúp tôi, thì ra không phải như vậy?”
Phí Gia Nam thấy ánh mắt xa lánh của Đồng Nhan, mặt tối sầm, đảo mắt nhìn Đồng Chân, đột nhiên cảm thấy đưa cô ta tới đây là một vấn đề lớn.
Hai người phụ nữ này nào có giống chị em, giống như kẻ thù thì đúng hơn.
Đối với sai lầm lớn của bản thân chỉ cười cười, ngẩng đầu nhìn Đồng Nhan, nghiêm túc nói: “Đồng Nhan, cô cảm thấy nếu như tôi biết quan hệ của hai người tôi sẽ đưa cô ta tới đây sao?”
Nụ cười trên mặt Đồng Nhan dần nhạt nhẽo, không nói gì, không nhìn Phí Gia Nam, Tiếu Thâm đã từng một lần chạm vào ranh giới của cô, bây giờ hắn có thể hiểu, tất cả những người ở quanh Đồng Nhan nếu như có quan hệ với Đồng Chân thì cô sẽ ngay lập tức bỏ rơi người đó.
Nghĩ tới đây, Tiếu Thâm cảm thấy vui trong lòng, cảm thấy Phí Gia Nam bị chính sự thông minh của mình hại, haiz, bị Đồng Nhan liệt vào danh sách đen rồi, không tệ!
Nghiêng người cười híp mắt với Đồng Nhan: “Vợ à, chúng ta về đi, con trai vẫn chưa ăn tối!”
Đồng nhan nhẹ nhàng gật đầu, từ đầu tới cuối không cười với Phí Gia Nam nữa.
Mấy chiếc xe thể thao sang trọng ngênh ngang rời đi, chiếc xe của Tiếu Thâm càng phách lối hơn, giống như đang dùng xe của mình để cười nhạo Phí Gia Nam.
Sau khi đi Tiếu Thâm lại trầm tư, Phí Gia Nam lại tự ra tay cứu Đồng Nhan?
Xem ra không thể khinh thường sức hấp dẫn của vợ hắn, chỉ mong Phí Gia Nam không nghiêm túc, nếu không.......
Phí Gia Nam đeo mắt kính im lặng nhìn đoàn xe rời đi, nhớ tới sắc mặt vừa rồi của Đồng Nhan, nhíu mày.
Đồng Chân ở phía sau không biết chuyện gì xảy ra, mặt không giải thích được nhìn mấy người này rời đi, nhìn Phí Gia Nam đứng bên cạnh không nói gì, không nhìn thấy bất cứ biểu hiện gì trên mặt anh ta.
Nhớ tới thái độ vừa rồi của Đồng Nhan với Phí Gia Nam, Đồng Chân cảm thấy chua chát trong lòng, không nhịn được mở miệng: “Đấy là em gái tôi,thật không có lễ phép, nói chuyện với người khác với dáng vẻ như vậy, anh Phí anh đừng so đo, cô ta căn bản là con riêng, từ nhỏ đã sống cùng mẹ, lên đại học mới đến nhà em sống cho nên mọi hoạt động lúc trước đều không có nó, thật là mất mặt nhà họ Đồng!”
Đồng Chân nói đến Đồng Nhan, vẫn cảnh báo với bản thân cẩn thận một chút, phải chú ý hình tượng của mình nhưng giọng nói vẫn không nhịn được càng ngày càng chanh chua.
Phí Gia Nam nghe thấy vậy càng nhíu chặt chân mày, vẫy tay gọi thuộc hạ, thuộc hạ đi theo hắn ta đã một thời gian dài, dĩ nhiên biết đại ca có ý gì, lập tức cung kính gật đầu gọi điện thoại.
Phí Gia Nam nhìn không chớp mắt: “Tình cảm giữa cô và em gái không tốt?”
Đồng Chân nghe thấy câu này liền khinh thường: “Căn bản cũng không có gì để nói. Đồng Nhan đủ làm mất thể diện nhà họ Đồng, anh không biết nó sáu năm trước cả đêm không về, ba tháng sau phát hiện nó có thai khiến ba em tức giận liền đuổi nó ra khỏi nhà, căn bản nó là nỗi sỉ nhục của nhà em.”
Đồng Chân nói rất sảng khoái, không chú ý tới sắc mặt Phí Gia Nam càng ngày càng tối sầm.
Đồng Chân không thấy Phí Gia Nam càng ngày càng tức giận, không biết sống chết: “Anh không biết sáu năm sau nó xuất hiện cùng con trai, còn cố ý xuất hiện trước mặt Tiếu Thâm, đứa bé này giống y đúc Tiếu Thâm, khi đó em mới nghĩ ra, Đồng Nhan lại vì ham giàu có mà không biết thẹn làm ra loại chuyện như vậy, nó…”
Đồng Chân nói càng lúc càng khó nghe, Phí Gia Nam không có tính nhẫn nại nghe tiếp, lạnh lùng cắt đứt: “cô Đồng nghĩ đạo đức của mọi người đều giống nhau sao?”
Đồng Chân sững sờ, chưa kịp phản ứng lời của Phí Gia Nam, liền nhìn thấy Phí Gia Nam nhanh chóng bước vào xe, không thèm nhìn cô ta.
Cho đến khi chiếc xe kia khởi động, Đồng Chân mới phục hồi tinh thần, vội vàng chạy theo ngăn lại: “Anh Phí, anh muốn về sao? Sao lại nhanh như vậy, chờ tôi một chút!”
Đồng Chân giả bộ khàn giọng, sự không vui của Phí Gia Nam càng rõ ràng, thuộc hạ lái xe nhìn, cũng không quản Đồng Chân đang chặn trước xe, đạp ga, phanh gấp tai lái, cả chiếc xe lách qua người Đồng Chân chạy ra ngoài.
Đồng Chân nhìn loại chiến trận này, hình như cô ta vừa mới cảm thấy cái nhìn của người đàn ông kia nhìn mình… lạnh lẽo, trong lòng hoảng sợ, cả người run lên, hét một tiếng ngãquỵ xuống đất.
Đồng Chân nhìn chiếc xe càng lúc càng đi xa, đến lúc không nhìn thấy mới ý thức được bản thân bị bỏ rơi.
Trong lòng nhất thời căm tức, biết xung quanh không có ai mới dám mắng chửi Phí Gia Nam…
Trút giận xong, lúc này cô ta mới ý thức được, đây là vùng ngoại ô, không có bất kì ai, cô ta bị ném ở đây…
Lúc này cô ta mới sợ hãi, vội vàng móc điện thoại tìm ba cầu cứu, cúi đầu nhìn, cô ta chỉ mặc một chiếc áo len giữa trời lạnh, áo khoác vẫn để trên xe Phí Gia Nam.
Vừa rồi cô ta bị kéo xuống, không kịp mặc áo khoác, Đồng Chân thật khờ, điện thoại, tiền đều ở trong túi áo khoác.
Ở đây không có nhà, không có người, làm sao đây?
Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, cuối cùng cụp mắt, mùa đông không khí rất lạnh.
Đồng Chân nghĩ mọi cách nhưng không có cách nào, ngồi yên tại chỗ muốn khóc.
Nơi này quá kinh khủng, đây là nơi Đồng Nhan mới bị trói, trên mặt đất có rất nhiều đồ ẩn hiện, vậy trong này… trước đây có rất nhiều người bị bắt cóc tới đây sao, có người chết hay không?
Nghe nói cô hồn… thích nhất là xuất hiện vào đêm tối mùa đông.
Đồng Chân sợ đến thét chói tai: “A, không muốn!”
Ở trên xe, thuộc hạ báo cáo quan hệ của Đồng Chân và Đồng Nhan, đôi mắt này càng lúc càng mờ, dần dần tối đen như mực, vô cùng kinh khủng.
Thuộc hạ nhìn Phí Gia Nam như vậy, trong lòng hoảng sợ, không ngờ chỉ vì Đồng Chân mấy lần bắt nạt Đồng Nhan khiến cho đại ca trở thành như vậy, xem ra đại ca rất thích người phụ nữ đã kết hôn có con kia!
“Đại ca, anh tính thế nào?” Thuộc hạ mở miệng hỏi hắn ta.
Phí Gia Nam đột nhiên cười, thuộc hạ nhìn thấy liền sững sờ, nụ cười này vừa xuất hiện, chứng tỏ đại ca đang rất khát máu.
Mấy thuộc hạ im lặng chờ đại ca ra lệnh.
Phí Gia Nam nở nụ cười lạnh lẽo, đôi mắt lóe sáng, híp mắt, chậm rãi mở miệng: “không phải người phụ nữ kia luôn tìm mọi cách để lên giường với đàn ông sao? Vậy chúng ta miễn phí đưa cô ta một món quà lớn, không phải hoàn thành mong muốn của cô ta sao, đây không phải là một món quà lớn sao?”
Đồng Nhan ngồi im lặng trên xe về nhà, khuôn mặt bình tĩnh nhưng trong lòng có sóng trào, đây là lần đầu tiên cô bị bắt cóc, sợ rất sợ nhưng nghĩ lại quá trình bị bắt cóc chẳng có gì thậm chí tên đầu trọc còn biết nói đùa với cô.
Tiếu Thâm đang ngồi bên cạnh nói chuyện điện thoại, cô nghe thấy hắn nói: “không cần quan tâm đến cô ta, tôi tin Phí Gia Nam không phải kẻ ngu, kết quả của Đồng Chân nhất định rất thê thảm.”
Đồng Nhan lập tức phục hồi tinh thần. Đồng Chân?
Phí Gia Nam thật sự sẽ xuống tay với Đồng Chân sao?