Ngày hôm sau khi tỉnh lại Tiếu Thâm vẫn còn đang ngủ, Đồng Nhan nhẹ nhàng bước trên sàn nhà, bĩu môi khi thấy hắn ngủ vẫn còn nhếch miệng, dáng hắn ngủ trên sàn nhà cũng không tệ, nằm mơ cũng cười.
Thật đúng là một công tử từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng thế nhưng khi ngủ ở trên sàn nhà vẫn cảm thấy như không có chuyện gì.
Lắc đầu không thèm quan tâm tới hắn đi thẳng vào nhà vệ sinh đánh răng sau đó đi vào gọi con trai dậy, Đồng Đồng vẫn chưa tỉnh ngủ la to: “Mẹ, con được nghỉ tết rồi mẹ không thể cho con ngủ thêm một chút được sao?”
Đồng Nhan cưng chiều ôm mặt con trai: “Hôm sau ngủ tiếp, hôm nay cùng mẹ đi ra ngoài một chút.”
Đồng Đồng nửa tỉnh nửa mơ gật đầu: “Được, con đi tắm đã,”
Đồng Nhan im lặng, đưa tay vỗ một cái lên mông Đồng Đồng: “Con á, đừng quên con do mẹ nuôi lớn, chỉ cần con vểnh mông một chút là mẹ biết ngay con muốn làm gì, nhanh xuống giường, không cho phép lười biếng, bây giờ đã bảy giờ rồi, ngủ cũng đủ rồi!”
Đồng Đồng muốn khóc: “Mẹ, các bạn học của con cũng có thể ngủ nướng đến mười giờ, mẹ các bạn ấy cũng không nói gì nhưng mẹ lại đánh mông con, hu hu!”
Đồng Nhan không nhìn cầm một bộ quần áo mặc cho cậu bé, cứ đến mùa đông gọi thằng bé dậy là một khó khăn lớn, không biết thằng bé học được một số thủ đoạn từ đâu, còn cao thủ hơn những người đàn bà chanh chua mấy phần, nhiều lần làm loạn khiến Đồng Nhan đau đầu.
Mà cô dùng hết cách cũng không thể chỉnh cậu bé.
Trẻ con chính là như vậy, thằng bé sẽ đem toàn bộ thủ đoạn của mình xuất ra, Đồng Nhan không để ý đến thằng bé, mẹ không thèm nể mặt Đồng Đồng chỉ có thể chuyển động cơ thể cho mẹ mặc áo.
Tiếu Thâm nằm ở trong phòng nghe thấy tiếng con trai gào khóc liền cảm thấy tức giận, thầm mắng con trai không có tiền đồ, rời giường cũng ồn ào như vậy.
Gian nan bò dậy cùng một mái tóc rối bời vừa đúng lúc nhìn thấy con trai nhắm mắt dang hai tay cho Đồng Nhan mặc áo len, nhìn bộ dáng nhắm mắt của thằng bé hình như ngủ rất vui!
Tiếu Thâm im lặng lắc đầu, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy con trai mặc quần áo, nếu như là lúc trước khi con trai phải đi học thường sẽ dậy sớm hơn hắn, căn bản sau khi hắn dậy thì con trai đã ăn sáng rồi, hôm nay vừa nhìn thì ra là con trau ngủ nướng.
Không ăn sáng, dưới sự hướng dẫn của Đồng Nhan, tay kéo một lớn một nhỏ chưa tỉnh ngủ đi khắp nơi.
Cái gì mà chợ nông sản? Chợ bán thức ăn, cửa hàng nhỏ.......
Tiếu Thâm nhíu mày nhìn một đám người ở chung quanh, dừng lại nói: “Chúng ta tới đây làm gì?”
Đồng Nhan thản nhiên: “Mua đồ tết!”
Tiếu Thâm vẫn đang ngó dáo dác lập tức cứng đờ, mặt không dám tin: “Em tới đây mua đồ tết?”
Bên kia Đồng Đồng bình tĩnh ngửa đầu: “Hàng năm mẹ luôn như thế, không có gì đó là thói quen.”
Tiếu Thâm tối sầm mặt: “Con trai, con mới năm tuổi, con nhớ được mấy năm?”
Đồng Đồng làm bộ mặt tỉnh bơ suy tư: “Uhm, năm ngoái mẹ ném con ở chợ nông sản!”
Tiếu Thâm chợt nhíu mày, lạc mất?
Đồng Nhan mặc kệ hai người, đi thẳng vào, Đồng Đồng đứng bên ngoài nhìn mẹ một đi không trở lại: “Ba xem, hôm nay mẹ vứt bỏ hai chúng ta.”
Tiếu Thâm liền hiểu. Làm bộ mặt đáng thương: “Nào chỉ là vứt bỏ còn là vứt đi không tìm về, đây là cố ý vứt đi!”
Đồng Đồng cắn răng, mặt tán thành: “Đúng!”
Lúc trước Đồng Nhan vẫn rất coi trọng ngày tết, mặc dù không có tiền nhưng trong nhà vẫn sắm đầy đủ, mua tất cả đồ đều màu đỏ, muốn mua được nhiều đồ tất nhiên phải ra chợ nông sản rồi.
Một tiếng đồng hồ sau, ở lối vào của chợ nông sản, Tiếu Thâm giọng thê lương, mặt bi thương: “Khi nào thì mẹ con đi ra?”
Đồng Đồng bình tĩnh cầm viên đá trong tay chơi: “Đừng lo lắng, nhiều lắm ba tiếng mẹ sẽ ra một lần, đem đồ mua được cho chúng ta xem, sau đó lại đi vào!”
Tiếu Thâm “Mẹ thật lãng phí thời gian, lại phải vất vả đi vào vậy sao không mua một lần cho xong.”
Đồng Đồng lườm hắn: “Bởi vì đồ quá nhiều mẹ không cầm được nữa.”
Tiếu Thâm sợ hãi: “Mẹ mua nhiều lắm sao?”
Trong đầu liền tưởng tượng nghĩ xem không biết Đồng Nhan sẽ ra vào mấy lần?
Lần này là hắn lái xe tới vậy lúc trước làm sao bọn họ có thể đem nhiều đồ như vậy về nhà chứ?
“A, mau nhìn xem, Tiếu Thâm anh làm chuyện tốt gì!” Tiếu Thâm vẫn còn buồn bực thì nghe thấy giọng nói phát ra từ sau lưng.
Tiếu Thâm vui mừng: “Không phải nói ít nhất là ba tiếng sao? Sao em mới vào có một tiếng đã đi ra.... ....Hả!”
Tiếu Thâm bị doa sợ, nhìn những món đồ mà Đồng Nhan mất một tiếng để mua, hai tay cầm pháo, trên vai đeo vài chuỗi hạt tiêu, nách kẹp rất nhiều giấy không biết dùng để làm gì còn có gà vịt các loại.......
Trên đỉnh đầu đội mũ con nít cùng người lớn, trên cổ tay quấn vài khăn quàn cổ con nít cùng phụ nữ.... ...
Quan trọng nhất là cằm đang kẹp một tờ báo!
Tiếu Thâm không biết nét mặt mình thế nào, một tiếng, quả thật.......
Trước tiên Đồng Nhan ném đồ trên mặt đất, sau đó cầm tờ báo đang kẹp ở cằm thở hồng hộc: “Nếu không phải là chuyện này thì em vẫn chưa ra, anh xem anh làm chuyện gì tốt, em mới đi một tiếng, chưa mua được nhiều đồ lắm!”
Tiếu Thâm nghe thấy vậy càng nhíu mày, đưa tay cầm tờ báo, vừa nhìn tựa đề hắn liền rất vui.
Tựa đề: “Cháu trai nhà họ Tiếu mười bốn tuổi trưởng thành!”
Phía dưới còn có vài chứng cứ là hình Tiếu Tiếu kéo Tiếu Tiêu vào hộp đêm, trong hình Tiếu Tiêu mặt đỏ ửng, ánh mắt mê ly.
Còn có một hình là Tiếu Tiêu mặt mệt mỏi từ hộp đêm đi ra, giữa hai lông mày giống như đã mơ hồ nhìn thấy hỉnh ảnh một người đàn ông chụp hình.
Chính là hình ngày hôm qua Tiếu Tiêu trước mặt mọi người giở trò lưu manh.
Sau khi xem xong Tiếu Thâm bình tĩnh nói một câu: “Rốt cuộc tin tức của anh cũng chìm xuống, không bao lâu mọi người cũng sẽ quên!”
Đồng Nhan khinh thường, chỉ huy hai người giữ đống đồ trên mặt đất, sau đó lại đi vào mua đồ, Tiếu Thâm từ phía sau níu lấy “Đồ cũng nhiều rồi chúng ta về thôi, em cần gì phải liệt kê cả một danh sách như vậy, về nhà anh gọi người đưa tới.”
Tiếu Thâm rút ra một kết luận cùng Đồng Nhan đón năm mới rất vui nhưng cùng Đồng Nhan chuẩn bị đồ trang trí nhà mừng năm mới chính là bi kịch.
Ngày hôm đó quả thật Đồng Nhan không vào nữa nhưng lại chạy thẳng tới siêu thị của Tiếu Thâm giống như nhặt được báu vật, hoa hết cả mắt, thấy cái gì liền lấy cái đó, Tiếu Thâm ôm con trai ngồi ở trên ghế sa lon tại lầu một thoải mái thưởng thức đồ uống, hai người nhàn nhã đợi người kia đi mua đồ.
Ở đây hai vợ chồng son mừng năm mới trong niềm vui sướng nhưng ở nhà họ Đồng cũng không yên tĩnh, Đồng Thiên Bác gần đây rất nóng nảy, không ai trong nhà dám mở miệng nói chuyện.
Gần đây Đồng Chân đều ở nhà không dám ra ngoài bởi vì chuyện phát sinh hôm hôn lễ của Đồng Nhan, bây giờ cô ta đều bị tất cả những người trong giới thượng lưu chê cười.
Đồng Chân mặc đồ ngủ lôi thôi lếch thếch từ trên lầu đi xuống, đặt mông ngồi bất động trên ghế sa lon.
Đồng Thiên Bác nhìn chằm chằm con gái, giơ tay nhìn đồng hồ đã một giờ chiều, lập tức không vui:” Con xem mấy giờ rồi mà giờ mới dậy, không ra thể thống gì!”
Đồng Chân không quản, mí mắt cũng không hạ xuống chỉ hừ lạnh.
Đồng Thiên Bác tức giận, đập tay vào bàn trà trước mặt “Con xem bộ dáng con bây giờ thế nào, không có một chút gì là dáng vẻ của một tiểu thư, quay về phòng sửa sang lại nếu không về sau tự nhốt mình trong phòng đỡ khiến ba xấu hổ!”
Đồng Chân khẽ liếc nhìn ba, khẽ cười lại có chút giễu cợt: “Ha ha, ba thân yêu của con, ba cũng không ra ngoài hỏi một chút con gái ba đã vị Đồng Nhan hại mất danh tiếng, những người kia nhìn thấy con giống như những gái bán hoa ngoài đường, thấy bất cứ người đàn nào cũng có thể lên giường, hơn nữa động dục còn không quan tâm gì thấy đàn ông liền nổi tính dâm! Bây giờ con không có mặt mũi nào ra cửa đều là con gái ba ban tặng!”
Biểu cảm trên mặt Đồng Chân rất hung dữ, nhớ tới Đồng Nhan liền hận khôn thể rút da cô, bây giờ những người bạn thân đều xa lánh cô ta, thấy cô ta giống như nhìn thấy dịch bệnh vậy.
Cũng đúng cô ta như vậy thì ai còn dám kết bạn, chỉ nói với cô ta một câu liền hoài nghi nhìn xem cô ta có phải là nghi phạm hay không.
Haiz, cái gọi là giới thượng lưu chính là đây, không sao, cô ta cũng chỉ là thứ người như thế mà thôi, chỉ là lần này cô ta tương đối xui xẻo.
Đồng Thiên Bác nhìn bộ dáng sứt mẻ của con gái, nhất thời nhức đầu nhưng lại nghĩ đến danh tiếng của con gái.... ...
Đồng Thiên BÁch rất hận, Tiếu Thâm khinh người quá đáng, hắn cho rằng việc hắn làm không ai biết sao?
Đồng Thiên Bác lăn lội hơn nửa đời người nên có thể phân biệt giả thật rõ ràng, lần này công ty liên tiếp phát sinh ra nhiều vấn đề, ông vò đầu suy nghĩ cũng không thể tìm ra nguyên nhân, gọi điện thoại lần lượt hỏi cuối cùng vẫn là một người có thâm tình hai mươi năm với hắn nói rõ sự thật đều là Tiếu Thâm ở sau lưng giở trò, muốn ông ta chết là sao?
Xem như Tiếu Thâm có bối cảnh lớn không dễ chọc nhưng Đồng Thiên Bác không thể ngồi không, bây giờ là Tiếu Thâm ra tay trước sau này đừng trách ông ta!
Đồng Thiên Bác lái xe qua nhà Trương Diễm Thu, lúc ông ta đến thì bà đang làm sủi cảo, tự mình gói ăn một mình ăn.
Thấy Đồng Thiên Bác tới có chút ngoài ý muốn “Hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây?” Bà là người tình cũ của Đồng Thiên Bác, là người sinh ra Đồng Nhan, mười năm trước bà nuôi con nhưng sau đó lại cảm thấy một mình nuôi con giống như con riêng liền đưa qua cho nhà họ Đồng, sau đó bà cũng già nên Đồng Thiên Bác cho bà một khoản tiền để tiêu sống qua ngày.
Chỉ là không ngờ bà đem tiền đi chơi bài bị thua sạch, lúc bà nghèo khó Đồng Thiên Bác lại tốt bụng chứa chấp bà, lúc ấy bà còn tưởng Đồng Thiên Bác đối với bà nhớ mãi không quên, ai ngờ.......
Trương Diễm Thu khẽ nhếch miệng cười, biết người này tới liền không có chuyện gì tốt, đoán chừng có liên quan đến Đồng Nhan!
Đồng Thiên Bác âm trầm đi vào thấy trên bàn có sủi cảo nóng hổi hơi kinh ngạc: “Mấy giờ rồi mà còn chưa ăn?”
Trương Diễm Thu tùy ý gật đầu: “Đúng vậy, một người không biết ăn gì nghĩ thật lâu mới quyết định ăn cái này, chuẩn bị lúc sau đã trễ rồi, sao vậy, có muốn ăn cùng không?”
Đồng Thiên Bác đi vào cởi áo khoác ném lến ghế sa lon, tùy tiện ngồi, nhíu mày, bộ dáng cực kỳ mệt mỏi.
Trương Diễm Thu cười không thèm quan tâm đến ông ta, ngồi xuống ăn sủi cảo, ông ta không có tính nhẫn nại nhưng bà lại rất nhẫn nại, không sao cả, dù sao cũng là ông ta đến tìm bà giúp một tay, ông ta không muốn nói vậy càng tốt, đỡ phiền!
Hai người giằng co năm phút, Đồng Thiên Bác nhìn Trương Diễm Thu đang ăn, hơi kinh ngạc, người phụ này chưa bao giờ ở bên cạnh ông ta mà lại yên tĩnh như vậy, khi ông ta đi vào mà không nói lời nào là bởi vì ông ta đã biết tính tình của người phụ nữ này, nhìn vẻ mặt khó xử của ông ta nhất định sẽ không nhịn được liền hỏi.
Dĩ nhiên, đấy là mười năm trước.
Xem ra, thời gian mười năm, con người thay đổi rất nhiều.
“Đồng Nhan với Tiếu Thâm đã kết hôn mấy ngày, theo nguyên tắc thì cũng nên lại mặt rồi, hôm nào nói với con bé nếu có thể thì đến nhà bà được chứ?
Động tác đang ăn cơm của Trương Diễm Thu liền dừng lại một chút rồi sau đó lại tiếp tục ăn cơm, lơ đễnh hỏi: “Tôi cảm thấy con bé sẽ không nghe lời quay về đây hơn nữa thay vì để con bé đến đây tôi cảm thấy để con bé sang bên nhà ông thì tốt hơn, đứa nhỏ này chưa bao giờ cảm thấy tôi là mẹ nó.”
Đối với ý tốt của Đồng Thiên Bác Đồng Nhan ngay lập tức từ chối: “Mấy ngày nay Tiếu Thâm hơi bận, để hôm khác đi.” Nói xong cũng không quản Đồng Thiên Bác có phản ứng thế nào liền cúp máy.
Tiếu Thâm ngồi bên cạnh đọc báo, nhíu mày, không ngẩng đầu nói: “Vợ à. Em nói dối, em cũng biết bây giờ chồng em đều ở nhà rảnh rỗi đến nỗi muốn nổi mốc luôn rồi.
Đồng Nhan méo miệng nhìn hắn thở dài: “Đúng vậy, em cũng rảnh rỗi đến khó chịu.” Đồng Nhan xin nghỉ kết hôn cùng nghỉ tết hơn nữa còn có Tiếu Thâm ra tay nên thời gian vui đùa khoảng hơn một tháng nhưng hai người không để ý đến nghi lễ kết hôn , còn chưa đi hưởng trăng mật nữa, hôm nào rảnh rỗi lại nói.
Bây giờ Tiếu Thâm cùng Đồng Nhan nhàm chán đến khó chịu.
Hai người ngồi ỉu xìu trên ghế sa lon lúc này điện thoại của Tiếu Thâm liền vang lên.
Buồn bã ỉu xỉu: “Alo”
Một giây tiếp theo liền ngây ngẩn người, Đồng Nhan nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy mặt sáng ngời giống như gà mới vừa bị cắt tiết lại sống lại lần nữa “Được”
Cúp điện thoại nhìn Đồng Nhan, Đồng Nhan buồn bực: “Sao vậy?”
Tiếu Thâm nhoẻn miệng cười: “Vợ à, em có nhàm chán không, chúng ta ra ngoài tìm chuyện vui đi?”
Tiếng nhạc inh ỏi vang lên bên tai, bên cạnh một đám đàn ông đang lắc lư nhảy nhót, trong sàn nhảy nhiều loại người đang điên cuồng lắc lư.
Đồng Nhan tối sầm mặt nhìn Tiếu Thâm đang ngồi ôm con trai ở quầy bar “Đây chính là chuyện vui mà anh nói sao?”
Tiếu Thâm đang chỉ và dạy cách xác định các loại rượu cũng cho cậu bé nếm thử một chút đồ uống không có cồn.
Đồng Đồng uống một hớp hai mắt liền tỏa sáng, Tiếu Thâm cười hài lòng: “Uống ngon chứ!”
Đồng Đồng như gà con mổ thóc gật đầu, Đồng Nhan liền thấy nhức đầu, thằng bé này còn nhỏ như vậy đã bị ba đưa đến quán bar đoán chừng sau này không thích hộp đêm cũng phải thích.
Sau này lớn lên chắc chắn lại là một Tiếu Thâm!
Hai người vui sướng, Đồng Nhan cũng không rảnh rỗi. Tiếu Thâm cùng con trai chơi rất vui, thình lình quay đầu lại liền tối sầm mặt.
Đồng Đồng cảm thấy ba mình có gì đó không đúng, liền quay đầu nhìn theo bị dọa sợ đến há to mồm.
Trong sàn nhảy có một người đàn ông đẹp trai không biết sống chết, đang lôi kéo mẹ xinh đẹp của cậu nhảy.
Trong sàn nhảy, Đồng Nhan cười híp mắt nhìn người đàn ông đẹp trai mặc đồ tây trước mặt, người đàn ông cũng cười: “Người đẹp, động đi!” nói xong, đưa cơ thể đến gần Đồng Nhan.
Hai người dán cơ thể vào nhau nhảy khiến một đám người bên cạnh trầm trồ khen ngợi, đối với đôi nam nữ trước mắt này… hết sức chú ý. Hôm nay Đồng Nhan mặc một chiếc áo mini skirt, một đôi giày cao gót màu vàng kim, tóc dài phất phơ, trên người đeo đồ trang sức nhã nhặn, trang điểm nhẹ giống như tiên nữ từ trên trời rơi xuống, ở trong sàn nhảy đầy khói, hai mắt tỏa sáng.
Người đàn ông này vừa từ trên lầu đi xuống liền nhìn thấy Đồng Nhan uốn éo cơ thể đi vào sàn nhảy, tùy ý vặn vẹo cái mông, hơn nữa dáng người lại hấp dẫn trong mắt người đàn ông liền trở nên hấp dẫn vô cùng.
Những người bạn nhìn thấy anh ta đứng ở cầu thang bất động, mắt không nhúc nhích nhìn cô gái kia, nhất thời mỉm cười.
Phí Gia Nam tùy tiện bước vào sàn nhảy, đứng bất động. Đồng Nhan đang uốn éo vui vẻ thình lình quay người lại vừa lúc đối mặt với người đàn ông này, nhíu mày, nhanh chóng lùi về phía sau, người đàn ông kia lại vung tay lên ôm eo Đồng Nhan tiến về phía trước: “Người đẹp, có hứng thú nhảy cùng tôi một bản không?”
Đồng Nhan im lặng cười, bản thân gặp được nhân vật trong truyền thuyết sao?
Ngẩng đầu cẩn thận quan sát diện mạo người đàn ông này, không tệ, là một anh đẹp trai, chỉ là bình thường Đồng Nhan luôn nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt của Tiếu Thâm nên không có cảm giác kinh ngạc.
Tùy ý cười, học những người đàn ông cùng các cô gái trong sàn nhảy uốn éo, đưa ngón tay thon dài chỉ vào ngực Phí Gia Nam, ánh mắt mập mờ, môi đỏ mọng: “Anh muốn cua tôi sao?”
Phí Gia Nam nhíu mày, bàn tay càng dùng sức ôm Đồng Nhan, giọng nói trầm thấp dễ nghe rơi vào bên tai Đồng Nhan: “cô rất to gan nhưng lại hợp khẩu vị của tôi.”
Hai người dựa vào nhau rất gần, người ngoài nhìn vào giống như người tình đang ôm nhau. Đồng Nhan híp mắt nhìn về phía Tiếu Thâm, không chịu được, hai người một lớn một nhỏ một thời gian dài như vậy cũng không phát hiện ra cô biến mất: “Được, chỉ cần anh thắng tôi!”
Dứt lời đột nhiên đưa tay đẩy người đàn ông kia ra, cơ thể linh hoạt đứng tại chỗ xoay một vòng, thành công thoát khỏi bàn tay người đàn ông kia.
Lúc Tiếu Thâm nhìn sang, đúng lúc Đồng Nhan cùng người đàn ông kia đang trong giai đoạn nhảy bốc lửa nhất, một nhóm người bên cạnh trầm trồ huýt gió khen ngợi, Tiếu Thâm càng nghe càng tức giận hơn.
Đồng Đồng dùng ánh mắt thương hại liếc nhìn Tiếu Thâm, sau đó nói với giọng lãnh đạo: “Thói quen vẫn cứ là thói quen.”
Tiếu Thâm nghe xong những lời này nhíu mày hỏi: “Mẹ con trước kia cũng thường như vậy sao?”
Đồng Đồng nghe xong liền sững sốt: “Hả…” Đôi mắt bắt đầu nhìn khắp nơi, nhìn qua cũng biết đang suy nghĩ gì đó. Tiếu Thâm lập tức nói: “nói thật, thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.”
Đồng Đồng lập tức nghiêm túc: “Dạ! Mẹ vì công việc, thường đi vào đây chụp hình, con thỉnh thoảng cũng đi cùng vào chơi một chút.”
Tiếu Thâm tức giận chống nạnh: “Thỉnh thoảng?”
Đồng Đồng cố gắng gật đầu: “thật sự chỉ thỉnh thoảng mẹ mới đi!”
Tiếu Thâm làm mặt không tin, Đồng Đồng càng thêm tức giận: “thật.”
Tiếu Thâm đang tức giận chống nạnh nhìn vợ mình nhảy cùng người đàn ông khác sau lưng liền vang lên một tiếng cười hài hước: “Oa, Tiếu Thâm mà cũng có lúc ghen sao? Có tiến bộ!”
Tiếu Thâm quay người lại nhìn thấy không ai khác chính là Cố Tiêu không bao giờ sợ thiên hạ loạn, hung hăng trừng mắt nhìn anh ta, nghiêng đầu tiếp tục nhìn vợ mình.
Nhìn Đồng Nhan nhảy có thể thấy cô rất lão luyện, kẻ ngu mới có thể tin lời Đồng Đồng nói “thỉnh thoảng”.
Cố Tiêu dời tầm mắt nhìn sang, ở sau lưng Lãnh Diễm, Nghiêm Hi, Nghiêm Qua, Lý Duệ Thần đều đi qua tham gia náo nhiệt.
Lý Duệ Thần nhìn người phụ nữ đang uốn éo trước bộ phận kia của người đàn ông liền không nhịn được cười.
Nụ cười này của anh ta đã sớm không nhịn được, Tiếu Thâm xanh mặt, người phụ nữ này…
Thế nhưng lại vặn vẹo trước bộ phận kia của một người đàn ông khác!
Tiếu Thâm vô cùng tức giận, “Các người không cảm thấy người đàn ông này rất quen mắt sao?” Lãnh Diễm không có biểu hiện gì liền cất giọng nói.
Nhìn như thuận miệng nhưng thật ra thì trong lòng đã nghĩ đến là ai rồi.
Mấy người đàn ông vừa nghe, đang nhìn người đàn ông trong sàn nhảy kia lập tức ngây người.
Tiếu Thâm nhíu mày nhìn một lúc lâu, đột nhiên phát hiện người đàn ông này không phải là người đàn ông mà sáu năm trước là kẻ tình nghi lớn nhất trong một vụ án mà hắn điều tra sao?
Bốn người đàn ông nhất trí liếc mắt nhìn nhau, sau đó kéo con trai ném vào trong lòng Lãnh Diễm “Giúp tôi trông thằng bé.”
Lãnh Diễm nhìn thằng bé vô cớ bay tới , mục tiêu đang bay thẳng vào bụng Nghiêm Hi, theo bản năng bước lên phía trước che chắn cho vợ, một giây tiếp theo đôi tay giang rộng liền vững vàng ôm con trai Tiếu Thâm trong lòng.
Lãnh Diễm im lặng, Đồng Đồng cũng không nói gì, hai người nhìn nhau một giây sau đó cùng nhau bộc phát “Tiếu Thâm cậu lại dám dùng món đồ này tập kích Hi Hi.” “Ba lại dám ném con!”
Lúc Tiếu Thâm đi vào trong sàn nhảy, cuộc tranh tài sắp kết thúc, Đồng Nhan vẫn còn nở nụ cười, tự tin quá mức.
Khóe miệng người đàn ông kia cũng cười cảm thấy thú vị, đôi mắt lóe sáng.
Tiếu Thâm thầm mắng trong lòng, Đồng Nhan như vậy là đang tự tìm cái chết. Nhân vật nguy hiểm như vậy cũng có thể chọc vào!
Bên ngoài có ba bốn tầng người xem náo nhiệt, Tiếu Thâm là người luôn có hình tượng, muốn Đồng Nhan đi ra nên sẽ không biện pháp dùng sức chen lấn đi vào, sau đó cậy mạnh đưa vợ ra
Cách thức của hắn là đứng ở bên ngoài, đứng ngay ngắn, trên mặt biểu lộ vẻ mặt khí thế, khóe miệng nở nụ cười hoàn mỹ.
Hướng về phía ban nhạc ra dấu tay, âm nhạc lập tức dừng lại, tiếng nhạc xập xình bị cắt đứt một giây tiếp theo không gian liền trở nên yên tĩnh.
Mọi người xem vẫn chưa thỏa mãn liền rối rít không hiểu, ngẩng đầu nhìn ban nhạc: “Có chuyện gì vậy, âm nhạc!”
Nhưng mặc kệ mọi người phản đối thế nào âm nhạc vẫn không vang lên.
Tiếu Thâm khẽ cất giọng: “Anh nói vợ à, thật đúng là nghịch ngợm, con trai ở bên kia đang chê cười em!” Rất nhiều người nghe thấy giọng nói khí thế phát ra từ sau lưng liền vội vàng quay người nhìn.
Vừa nhìn thấy Tiếu Thâm nhất thời kinh hãi, hít sâu một hơi, quá hoàn mỹ!
Giống như yêu nghiệt gần như hoàn mỹ không có một chút tỳ vết nào.
Đây chính là Tiếu Thâm, đấy cũng là nguyên nhân vì sao từ trước đến giờ Tiếu Thâm chưa từng lộ diện ờ bên ngoài.
Người nào thấy một người đàn ông hoàn mỹ trong lòng cũng sẽ có một cảm giác kỳ quái, nhất là người đàn ông này lại có thể khiến người khác sợ hãi.
Mọi người bị Tiếu Thâm hù dọa, từ từ tản ra tạo thành một con đường, Tiếu Thâm cười hài lòng, một tay đút túi quần, một tay vuốt cái bật lửa màu bạc.
Bởi vì âm nhạc đột nhiên dừng lại nên Đồng Nhan cùng Phí Gia Nam liền dừng động tác nhưng bây giờ hai người vẫn còn dựa vào nhau rất gần, Tiếu Thâm liếc thấy liền bực bội.
Bình tĩnh đi qua lấy từ trong túi quần ra chiếc khăn tay màu trắng lau mồ hôi cho Đồng Nhan, khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười “Em nhìn em xong, ở nhà chịu không được rồi nhưng cũng phải kiềm chế một chút, em không sợ tối nay mệt không ngủ được sao, trước kia luôn đổ thừa tại anh, oán trách anh nên bây giờ để em ở trong đây nhảy vậy đã nhảy đủ chưa?”
Đồng Nhan vẫn còn thở gấp, trong lúc nhất thời đối mặt với sự dịu dàng của Tiếu Thâm liền bừng tỉnh, sững sờ không nói gì.
Tiếu Thâm nhìn thấy cô vẫn không cử động trong lòng thầm mắng còn không mau cách xa người đàn ông này một chút, bị người ta sỗ sàng mà cũng không biết!
Cũng không quản nhiều, kéo Đồng Nhan nhích lại gần trong lòng mình, vừa cẩn thận lau mồ hôi cho cô vừa nhìn Phí Gia Nam “Tổng giám đốc Phí, đã lâu không gặp!”
Phí Gia Nam liếc nhìn cơ thể Đồng Nhan cùng Tiếu Thâm dán sát vào nhau cười: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, chỉ là không biết vì sao anh Tiếu vừa gặp đã cướp bạn gái của tôi? Chúng tôi đang nhảy rất vui!”
Đôi mắt sắc bén của Phí Gia Nam liếc nhìn Đồng Nhan đang ngây ngẩn dựa vào ngực Tiếu Thâm, hình như trong lòng đã đoán ra quan hệ của người phụ nữ này với Tiếu Thâm, có lẽ Tiếu Thâm cũng coi trọng người phụ nữ này nhưng như vậy thì sao, hắn ta cũng sẽ không tùy tiện buông tay, người phụ nữ mà hắn ta đã nhìn trúng thì không bao giờ hắn ta sẽ buông tay.
Tiếu Thâm cười híp mắt khẽ kinh ngạc, nhìn vợ mình khẽ bất đắc dĩ, trong lòng kiêu ngạo, há mồm bất đắc dĩ nói: “Vợ à, em nhìn xem, chơi đến nỗi tổng giám đốc Phí tưởng là thật.”
Đồng Nhan cảm giác lúc nói những lời này bàn tay Tiếu Thâm đang ôm cô càng dùng sức hơn, nhất thời bừng tỉnh.
Liếc mắt nhìn đôi mắt sắc bén của người đàn ông kia, Đồng Nhan lúng túng cười, đưa tay chỉ Đồng Đồng đang ngồi trong lòng Lãnh Diễm, sau đó đưa tay chỉ Tiếu Thâm: “Anh ấy là ba của con tôi!” Nói xong còn khẽ cười.
Ánh mắt của Phí Gia Nam liền tối sầm lại, ngẩng đầu nhìn phiên bản nhỏ của Tiếu Thâm đang vùi trong lòng Lãnh Diễm, lông mày, lỗ mũi chính là phiên bản thu nhỏ của Tiếu Thâm.
Không biết tại sao Phí Gia Nam đột nhiên cảm thấy trống trải trong lòng, cười tự giễu, thật vất vả mới có được một người phụ nữ vừa mắt lại bị đối thủ này vượt lên trước rồi.
Trên mặt cười rất tự nhiên, gải bộ mất mác, miệng đầy tiếc nuối: “Thật là đáng tiếc, người đẹp nếu như em chán anh ta thì quay đầu áp vào ngực anh đi!”
Đồng Nhan nghe thấy liền sững sờ, chợt cười, nửa trêu đùa trả lời: “Được, đợi ngày nào tôi nhìn chán khuôn mặt này rồi đảm bảo lập tức chui vào ngực anh.”
Tiếu Thâm tối sầm mặt, nhéo eo cô, Đồng Nhan bị đau nhưng không dám biểu hiện ra, cau mũi, quay đầu cười lấy lòng Tiếu Thâm, ánh mắt kia như đang ám chỉ “Yên tâm đi, em không dám rời anh!”
Phí Gia Nam híp mắt cười nhìn hai người trao đổi ánh mắt nhưng cảm xúc trong lòng càng sâu hơn “Được, đợi ngày đó đến nhất định phải liên lạc với tôi!” Nói xong nghiêm túc móc từ trong túi ra danh thiếp của mình đưa cho Đồng Nhan “Đây là danh thiếp của tôi.”
Đồng Nhan nhận lấy nhìn, Phí Gia Nam.
Thiếu chút nữa Đồng Nhan bật cười, Phí Gia Nam?
Tên anh ta giống của con gái!
Khẽ cười sau đó lại cố gắng kiềm chế, trong nháy mắt lại đỏ bừng Tiếu Thâm nhìn thấy cũng khó chịu.
Phí Gia Nam hình như cũng biết cô đang cười cái gì cũng không tức giận, ngược lại càng cảm thấy người phụ nữ này thật thú vị.
Chờ cho Đồng Nhan phất tay tiễn người kia đi xong, nụ cười trên mặt Tiếu Thâm lập tức biến mất, đưa tay đoạt lấy danh thiếp trong tay Đồng Nhan hung dữ mở miệng “Người cũng đã đi rồi còn phất tay làm gì.”
Vốn dĩ Đồng Nhan vẫn đang cười lập tức quay đầu tức giận liếc nhìn hắn, không nói gì, đạp giày cao gót đi tìm con trai cưng.
Trong phòng có rất nhiều người xem kịch hay, Tiếu Thâm làm bộ mặt oan uổng: “Em có biết người đàn ông kia là ai không, không biết là ai em liền đi trêu chọc hắn chết lúc nào cũng không hay.”
Đồng Nhan cho con trai ăn “Em chỉ vui đùa một chút, người đàn ông kia tới khiêu khích trước, anh là đàn ông mà vợ mình bị bắt nạt anh cũng không thể làm chỗ dựa cho vợ, còn gọi là người nổi tiếng nhất thành phố A, có bẽ mặt hay không cơ chứ.”
Tiếu Thâm trợn to mắt đưa tay chỉ lỗ mũi mình: “Anh mất thể diện? Nếu anh mất thể diện thì anh đã không thèm quan tâm tới em, để em bị người ta cởi xạch trước mặt mọi người, anh sợ mất thể diện mà còn lên cứu em sao?”
Đồng Nhan vừa nghe thấy Tiếu Thâm nói liền tối sầm mặt, không vui: “Nói chuyện với anh chẳng dễ nghe chút nào, anh thấy người đàn ông kia không lịch sự với em lúc nào.”
Tiếu Thâm tiếp tục trợn mắt, hiển nhiên bị vợ mình làm cho tức nói không nên lời: “Em có biết người đàn ông là ai không, có biết có bao nhiêu cô gái ở Dạ Mị chết dưới tay anh ta không? Có biết bao nhiêu khách nữ ở Dạ Mị dù là sinh viên thuần khiết hay là thiếu phụ hấp dẫn, chỉ cần anh ta nhìn trúng, không quản có đúng là em đã lập gia đình sinh con hay chưa, không quản em là trẻ vị thành niên hay là nhi đồng, anh ta có thể làm ngay tại chỗ!”
Đồng Nhan ngược lại sợ rụt cổ, ánh mắt chợt lóe, nháy mắt mấy cái không dám tin nhìn Tiếu Thâm nhưng hắn đang rất giận dữ, nghiêng đầu không them quan tâm đến cô, cầm ly rượu trên bàn ngửa cổ uống cạn.
Đồng Nhan dời ánh mắt sang nhìn Cố Tiêu, anh ta mím môi, suy nghĩ một chút liền nặng nề gật đầu.
Phí Gia Nam là người rất thủ đoạn, tương đối tàn khốc hơn nữa rất đa dạng, chỉ cần là người anh ta nhìn thấy, mặc kệ là ai dù có kéo cũng phải kéo lên giường, nếu không kéo được vậy anh ta trực tiếp cởi trước mặt mọi người làm ngay tại chỗ.
Cho nên lúc bốn người bọn họ vừa nhận ra Đồng Nhan ở cùng với Phí Gia Nam trong lòng liền cảm thấy nặng nề, đây cũng là lý do tại sao Tiếu Thâm tuyên bố Đồng Nhan là vợ hắn.
Cả thành phố A người khiến cho Phí Gia Nam kiêng kỵ cũng chỉ có một mình Tiếu Thâm, không phải nói thế lực của Tiếu Thâm mạnh hơn Phí Gia Nam, ngược lại thế lực của Phí Gia Nam ở thành phố A mà nói nhiều lắm cũng chỉ trên đỉnh kim tự tháp so với những người khác nhưng đối với bốn người bọn họ mà nói thì chẳng có gì.
Cho nên không ai dám đắc tội với Phí Gia Nam bởi vì anh ta ở ngoài đường mà Tiếu Thâm trước kia ở bộ đội đặc chủng, vừa đúng lúc hai người giao đấu Phí Gia Nam thua cho nên rất kiêng kỵ Tiếu Thâm.
Nếu không phải hôm nay Tiếu Thâm ra tay đoán chừng Đồng Nhan.......
Nghĩ tới đây Cố Tiêu thở dài, nhất thời hơi nhức đầu, cô vợ của Tiếu Thâm này sao lại luôn gây chuyện, cô mới xuất hiện liền có hình Tiếu Thâm ghẹo gái đăng trên báo, lại là trang nhất.
Sau đó lại săn đuổi Nghiêm Qua mà phá phòng vệ cấp cao của Dạ Mị, may mà hôm đó cô vừa chụp hình liền bị bọn họ ngăn cản được.
Sau khi kết hôn lại xuất hiện sự kiện Tiếu Thâm bị bỏ thuốc, còn dính đến chuyện sáu năm trước khiến Tiếu Thâm bất lực.......
Sự kiện nà cũng lên trang đầu của báo.
Sự kiện nào cũng thu hút sự chú ý của tất cả người dân ở thành phố A.
Sự kiện cũng gây tổn thất cho công ty Tiếu Thâm.
Cố Tiêu than thở, hiện tại Tiếu Thâm có thể kết hôn giữ cô lại bên cạnh mình vậy là có hy vọng!
Đồng Nhna biết lần này thật sự bản thân sai lầm rồi, liếc mắt nhìn Tiếu Thâm vẫn còn đang uống rượu giải sầu, lại quét một vòng nhìn mấy người đang rảnh rỗi, đám người Lãnh Diễm khi thấy Đồng Nhan nhìn sang liền bỏ chạy đi chơi riêng.
Đồng Nhan chu mỏ, nháy mắt với con trai, Đồng Đồng đau thương, vì sao người lớn giận hờn cậu lại phải đi giải quyết!
Đối với đứa trẻ luôn phái hoại là Đồng Đồng mà nói, biện pháp duy nhất không phải là ăn vạ sao?
Lúc này từ trên ghế sa lon từ từ bò qua các khe hở trên ghế sa lon sau đó cánh tay đặt trên đùi Tiếu Thâm, đặt mông ngồi lên đùi hắn, nhếch miệng, cười hì hì: “Ba, con muốn uống rượu!”
Tiếu Thâm nhíu mày: “Không cho phép.”
Đồng Đồng đưa tay bắt ly rượu, nhưng ly rượu trống không, đưa tay bắt chai rượu bàn tay lại hạ xuống, chai rượu trống không.
Nương nhờ trên đùi ba mình, dùng sức, hai người anh tới tôi đi, Đồng Đồng thành công dời đi sự chú ý của ba.
Đồng Nhan yên tâm thở hắt một hơi.
Lúc này cửa phòng lại mở, ánh mắt Đồng Nhan vô tình nhìn qua liền kinh ngạc.
“Lưu Thuần? Sao cậu lại ở đây?”
Lưu Thuần mới vừa vào vẫn còn mờ mịt, kết quả vừa nhìn thấy Đồng Nhan liền phất tay, hai mắt tỏa sáng, vội vàng chạy qua ngồi bên cạnh Đồng Nhan.
Đồng Nhan đang vui mừng vẫy tay, kết quả thấy người đi sau Lưu Thuần lộ ra.
Đồng Nhan sững sờ, động tác hơi cứng đờ, Lưu Thuần đã vui mừng cahy5 tới hỏi: “Đồng Nhan, sao cậu lại ở đây?”
Đồng Nhan ngượng ngùng, thu hồi tầm mắt: “Mình vẫn chưa hỏi cậu......sao cậu lại tới đây.”
Theo như cô biết thì hộp đêm này cùng Dạ Mị đều là của Tiếu Thâm, cho nên bình thường căn phòng này cũng không có người ngoài vào, chỉ có những người là khách mời của Tiếu Thâm mới có thể đi vào còn những người khác miễn vào.
Bây giờ Lưu Thuần tới hơn nữa phía sau còn đem theo hai người, một nam một nữ, nam là Giang Thành nữ không ai khác chính là Dương Ngải Lâm!
Hình như Lưu Thuần nhìn thấu sự nghi ngờ của Đồng Nhan, nhất thời đỏ mặt, không biết nên nói gì, ngược lại Nghiêm Qua ngồi một bên đã nói: “Lúc vừa ra khỏi cửa anh liền thuận miệng mời mọi người vào chơi.”
Đồng Nhan nhìn Nghiêm Qua, cảm thấy dáng dấp người đàn ông này so với lần đầu tiên cô gặp vẫn giống vậy, dịu dàng nho nhã, cảm giác giống như thư sinh.
Lưu Thuần liền gật đầu: “Vốn dĩ mình với phó cục Giang ở một phòng khác nhưng lúc đi toilet liền gặp anh Nghiêm Qua, anh ấy nhớ mình là bạn cậu đã từng thấy hôm đám cưới cho nên chuyển bọn mình qua phòng này, thật sự cậu lại ở đây, thật là tốt!”
Đồng Nhan cười gật đầu nhưng trong lòng lại nghi ngờ, tại sao Lưu Thuần lại đi cùng với Giang Thành và Dương Ngải Lâm vào Dạ Mị?
Có chuyện gì chứ?
Tiếu Thâm vẫn đang giằng co với con liền ngẩng mặt nhìn Giang Thành với ánh mắt không chào đón, cơ thể lập tức miễn cưỡng dựa vào ghế sa lon, hai chân bắt chéo, con trai ngồi trong lòng hắn liền bắt chước theo, cơ thể vững vàng ngồi trên đùi hắn.
Tiếu Thâm khí thế liếc nhìn Giang Thành vừa đúng lúc thấy Dương Ngải Lâm ở sau lưng anh ta cười với hắn, Tiếu Thâm không thèm để ý, con ngươi nhẹ nhàng chuyện qua mặt Giang Thành: “Thật xin lỗi, đây là phòng riêng, không có lời mời xin đừng đi vào.”
Ngược lại Giang Thành không có biểu cảm gì, Dương Ngải Lâm ở sau lưng sắc mặt lấp tức thay đổi, cô ta thế nào cũng là con gái thị trưởng thành phố A, trước kia có bao nhiêu người thấy cô đều xúm lại, không phải Tiếu Thâm chỉ là tiền nhiều một chút sao, về nhà cô ta phải tố cáo với ba, sau này công ty Tiếu Thâm có làm sao thì hắn tự chịu.
Vẻ mặt của Dương Ngải Lâm bị Đồng Nhan len lén thấy được, lúc này cũng không biết có ý tưởng gì, đã cảm thấy người phụ nữ này trong lòng nghĩ cùng biểu cảm trên mặt không giống nhau, lại nghĩ đến cô ta là con gái của thị trưởng, lo lắng liếc nhìn Tiếu Thâm.
Tiếu Thâm đã nhận ra ánh mắt của Đồng Nhan, hắn không nhìn lại vẫn luôn nhìn Giang Thành nhưng đối với sự lo lắng của Đồng Nhan lại cảm thấy rất vui.
Nhất thời tâm tình trở nên tốt: “Được rồi, lần này cũng đã tới rồi vậy thì nể mặt vợ tôi, đàn anh của vợ tôi vào đây chơi thì tôi sẽ hết sức tận tình chăm sóc.” Nói xong nghiêng đầu nhìn vợ mình, đôi mắt đào hoa nhảy lên: “Vợ à, em thấy có đúng không?”
Đồng Nhan đang nhìn hắn với ánh mắt lo lắng, thình lình người đàn ông này nhìn sang, đối với những lời Tiếu Thâm hỏi mọi ánh mắt nhất thời nhìn sang, Đồng Nhan lúng túng: “Ha ha, đúng vậy, nhanh mời đàn anh vào đi, tất cả mọi người đều đã gặp mặt em cũng không cần giới thiệu nữa.”
Giang Thành nhìn Đồng Nhan, sáu năm cộng thêm bốn năm đại học, toàn bộ thời gian là mười năm, tất cả những giấc mơ đều có cô, trong mười năm cô đều thuộc về anh ta, mặc dù không rõ sáu năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng mà.......
Không thể không thừa nhận, sau khi Đồng Nhan xuất hiện liền phá vỡ kế hoạch của anh ta.
Giang Thành đứng bất động, ánh mắt buông xuôi không biết đang nghĩ gì, Dương Ngải Lâm đứng bên cạnh vốn dĩ tính khí kiêu ngạo, cảm thấy Tiếu Thâm coi thường con gái thị trưởng, tính khiêu chiến liền nổi lên dĩ nhiên muốn lưu lại để cho người này sáng mắt ra.
Lúc này cũng không để ý nét mặt Giang Thành, trực tiếp kéo anh ta đi vào trong, trên mặt nở nụ cười hào phóng: “Vậy thì cảm ơn tổng giám đốc Tiếu.”
Hôm nay rốt cuộc Đồng Nhan cũng có thể nhìn thấy khả năng của cả bốn người, rất hay.
Tiếu Thâm ôm con trai mình cùng ra trận, liều mạng vung quyền không gì là không hỏi còn lại Nghiêm Qua cũng chơi không chán, Lãnh Diễm đang ngồi xoa bụng vợ mình, cũng nhìn sắc mặt Đồng Nhan.
Thằng bé là vua của cả đám!
Mà trong đó người cao nhất là con trai bảo bối năm tuổi của cô, ba hắn ở phía trên vung quyền, con trai nằm trên lưng, mù quáng, lớn tiến kêu không ngừng bi ai sao ba mình lại đần như vậy.
Đồng Nhan cảm thấy hai cha con này làm cô thật mất mặt.
Ở bên kia Dương Ngải Lâm ôm Giang Thành nhìn sắc mặt cũng không tốt lắm, không ngờ mấy người đàn ông này lại chơi cái này?
Trước kia cô ta tham gia loại hội tụ này không phải đều là giới quý tộc thì ai lại chơi loại chuyện phá hủy hình tượng như thế này cho nên tối nay hắn chỉ ngồi duy trì hình tượng cao quý của mình mà Giang Thành thì không muốn chơi.
Trước kia loại chuyện này hắn cũng xem là không tệ lắm nhưng bây giờ......
Im lặng cầm ly rượu trên bàn, lúc nghiêng đầu mắt vô tình hay cố ý đều nhìn Đồng Nhan.
Đồng Nhan đang trò chuyện vui vẻ với Lưu Thuần thì đột nhiên cô ấy liền lộ vẻ mặt nghi ngờ, nhìn Đồng Nhan không biết có nên hỏi hay không.
Đồng Nhan buồn bực: “Sao vậy, có gì muốn nói thì nói sao cứ ấp a ấp úng như vậy.”
Lưu Thuần lúng túng cười, ánh mắt hướng về phía Tiếu Thâm đang cõng con trai chịu phạt, Đồng Nhan nhìn theo, vừa uống một ngụm nước trái cây chưa kịp nuốt liền phun ra ngoài.
Tay run run chỉ, quá.... ....mất mặt!
Lưu Thuần cười cười: “Chồng cậu.....Mấy ngày trước không nói nói cái đó.......gì kia........không được sao? Thật hay giả?”
Đồng Nhan trong lòng hồi hộp, nụ cười trên mặt trầm tĩnh lại nhìn Lưu Thuần không nói gì, Lưu Thuần thấy vậy liền kêu rên: “Không thể nào? Chẳng lẽ là thật?”
Gào thét xong lại cảm thấy dường như giọng của mình quá lớn lập tức rụt đầu lại nhỏ giọng hỏi: “Đây không phải là thật chứ?”
Đồng Nhan lúng túng không còn gì để nói chỉ có thể lắc đầu.
Nhớ tới Tiếu Thâm căn bản là một dã thú không phải sao!
Ngược lại cô hận sao Tiếu Thâm lại không bất lực.
Lắc đầu, mặc kệ ánh mắt thương hại của Lưu Thuần, mắt quét một vòng, tất cả mọi người đều đang chơi riêng, không ai chú ý, lúc này Đồng Nhan mới yên tâm nhỏ giọng hỏi: “Máy camera mini của mình không thấy đâu nữa. Lúc mình ăn cơm cậu có thấy không?”
Đồng Nhan không dám trực tiếp hỏi về chuyện tấm hình, thật ra thì trong lòng vẫn cảm thấy Lưu Thuần rất đơn thuần sẽ không làm loại chuyện như vậy cho nên chỉ hỏi lúc cô ăn cơm có thấy hay không, hỏi xem cô ấy có chú ý hay không.
Sắc mặt Lưu Thuần kỳ quái: “Mình thấy liền nhặt, cậu cũng biết món đồ này nhỏ như thế nào nếu không phải người chuyên nghiệp thì làm sao có thể thấy, lại nói cậu cũng không cẩn thận, buổi tối hôm đó mình ở cửa chính nhặt được, cậu nói xem nếu như làm mất thì phải làm sao, đây là tài sản của tòa soạn nếu mất phải đền tiền!”
Đồng Nhan kinh ngạc: “Cậu nhặt được? Vậy bây giờ đang ở đâu?”
Lưu Thuần liền sợ: “Lúc mình nhặt được thì cậu đã đi rồi, vừa đúng lúc Giang Thành đi tới, anh ấy nói sẽ đưa cho cậu, anh ấy không đưa sao?”
Đồng Nhan không biết bây giờ nét mặt mình như thê nào nhưng nhìn vẻ mặt Lưu Thuần đoán chừng đang rất sợ “Cậu xác định Giang Thành cầm máy camera mini? Còn có ai khác biết không?”
Lưu Thuần trừng mắt suy nghĩ một chút giống như nhớ tới gì đó: “A còn có cô vợ chưa cưới, ngày hôm đó hai người vẫn luôn dính vào nhau.”
Sắc mặt Đồng Nhan trở nên trắng bệch, đầu óc nhanh chóng chuyển động, chẳng lẽ là Giang Thành?
Ngẩng đầu nhìn hai người đang chơi rất vui vẻ sắc mặt Đồng Nhan càng thêm nặng nề.
“Mình đi toilet một chút, cậu cứ chơi tự nhiên.”
Lưu Thuần ngửa đầu nhìn Đồng Nhan bước ra ngoài: “Nhưng mà nơi này chỉ có.......” Lời còn chưa nói hết liền không thấy bóng dáng Đồng Nhan đâu, Lưu Thuần chu mỏ.
Đồng Nhan di qua đi lại trên hành lang ở Dạ Mị mấy vòng, tìm thấy toilet nhưng không đi, cơ thể mềm nhũn tựa vào tường, mắt xuyên qua cánh cửa thủy tinh nhìn cản trụy lạc bên ngoài.
Phía sau lưng truyền đến tiếng bước chân chững chạc, Đồng Nhan nhíu mày không có bất kỳ động tác gì, tiếng bước chân kia càng ngày càng gần sau đó dừng lại, nhịp tim Đồng Nhan bắt đầu đập loạn, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên ngực giống như bản năng che tim không muốn nó lộn xộn.
Một bàn tay đặt trên bả vai gầy nhỏ của cô, nhiệt độ bàn tay không cách nào xuyên qua lớp áo len dày truyền vào trái tim đang đập loạn kia.
“Em thật sự yêu anh ta?” Giọng nói trầm thấp của Giang Thành vang lên, nghe không ra cảm xúc gì, chỉ có bình tĩnh.
Đồng Nhan tiến lên một bước, sau đó xoay người, bả vai gầy nhỏ rời khỏi bàn tay Giang Thành, khiến bàn tay anh ta rơi vào không trung.
Sau khi Đồng Nhan xoay người, thấy người này nắn vuốt giống như đang lưu luyến nhiệt độ ở bàn tay, ánh mắt vẫn bình tĩnh rất nhanh liền dời đi chỗ khác.
“Máy chụp hình của em đâu? Sao lại không trả cho em?” Đồng Nhan xòe bàn tay ra chìa trước mặt Giang Thành muốn lấy lại máy camera mini của mình.
Giang Thàn nhìn bàn tay nhỏ bé kia, đôi mắt chợt chìm ngỉm, hít sâu một hơi chợt kéo Đồng Nhan vào lòng: “Nhan Nhan, nói cho anh biết tại sao sáu năm trước đột nhiên em lại biến mất, nói cho anh biết tại sao sáu năm sau em lại có con trai năm tuổi, nói cho anh biết tại sao đột nhiên em lại gả cho Tiếu Thâm, nói cho anh biết tại sao!”
Giang Thành tức giận, từ ngày Đồng Nhan kết hôn cùng Tiếu Thâm, an ta cảm thấy không có cảm giác gì, khi đó trong đầu còn nghĩ Đồng Nhan đang cố ý chọc giận anh ta chỉ cần cho anh ta một chút thời gian là có thể giải quyết tốt chuyện Dương Ngải Lâm.
Kết quả anh ta còn chưa kịp ngả bài với Dương Ngải Lâm thì Đồng Nhan đã lập gia đình!
Quan trọng nhất là cô đã sinh cho Tiếu Thâm một đứa con lớn năm tuổi, điều này có ý gì?
Điều này nói rõ sáu năm trước cô vừa rời đi liền tiến vào trong ngực Tiếu Thâm hoặc có thể nói bọn họ vẫn luôn ở cùng nhau.......
Giang Thành tức giận trong lòng hận không thể thiêu cháy người phụ nữ trong ngực, kể anh ta cũng vậy, hai người cùng nhau xuống địa ngục!
Đồng Nhan thấy Giang Thành mất khống chế sợ đến ngừng thở, không dám động đậy chỉ vì cảm thấy đôi tay kia dùng sức bóp chặt bả vai cô nên không muốn thêm dầu vào lửa.
Nhưng cũng không thể không nói “Giang Thành anh buông ra, anh như thế là sao, không phải sáu năm trước anh rất anh dũng quay đầu nói tạm biệt với tôi sao? Bây giờ thì sao, anh lại càng lớn càng trẻ lại rồi sao? Anh thật là buồn cười?”
Giang Thành sững sờ, sáu năm trước.......
Nhớ tới sáu năm trước, Giang Thành khổ sở nhắm chặt hai mắt, ai nói không phải, sáu năm trước vẫn là anh ta nói lời chia tay.
"Đúng, là anh nói trước nhưng anh có nỗi khổ riêng, không phải anh nói em chờ ba tháng là được sao?"
Đồng Nhan cắn chặt răng cười lạnh: "Buồn cười, anh đã đạp tôi còn có tư cách gì yêu cầu tôi chờ anh ba tháng chứ!"
Tư cách?
Giang Thành cười khổ, hai chữ tư cách này anh ta đã từng là người có quyền nói, bây giờ... cô đã lấy chồng sinh con!
Đồng Nhan nhân lúc Giang Thành sững sờ, đôi tay dùng sức đẩy, thành công đẩy Giang Thành cách xa mình.
"Đàn anh!"
Giang Thành vẫn còn muốn nhào qua liền nghe thấy giọng nói lạnh băng của Đồng Nhan vang lên bên tai.
Đồng Nhan tỉnh táo lại cách xa Giang Thành: "Đàn anh, máy camera mini của tôi?"
Giang Thành thấy cô luôn hỏi về máy camera liền cảm thấy bực bội "Máy chụp hình đối với em rất quan trọng sao? Bên trong có gì? Anh thấy bằng khả năng của Tiếu Thâm thì mua một camera mini mới không phải là vấn đề nhỏ? Nhưng tại sao em..."
Đồng Nhan nhìn anh ta, trong đầu liền bắt đầu nhớ tới chuyện bức hình của Tiếu Thâm bị truyền ra ngoài, bởi vì chuyện kia, mấy cổ đông trong công ty Tiếu Thâm liền nhân cơ hội muốn hạ Tiếu Thâm xuống.
Nhìn như một chuyện nhỏ, nhưng lại có thể dao động địa vị của Tiếu Thâm ở công ty, có thể thấy sớm đã có người ở sau lưng chuẩn bị, xem như ngày đó không phải cô ngẫu nhiên chụp được bực hình này thì cũng sẽ có người khác chụp.
Đồng Nhan trong lòng lạnh băng, nói không ra cảm giác đối với người đàn ông này là gì.
Trề môi cuối cùng vẫn tiếp tục nói: "Đó là máy mà tôi đã quen dùng, có thể trả lại cho tôi không? Tôi đã hỏi Lưu Thuần, cô ấy nói là anh cầm còn nữa bên trong có gì quan trọng hay không thì đàn anh cũng biết không phải sao?"
Giang Thành nhìn sắc mặt Đồng Nhan chợt thay đổi, vẻ mặt dường như có gì đó bí ẩn.
Giang Thành nhíu mày, không thích cô lộ vẻ mặt này, nghĩ muốn đi lên vuốt hai hàng lông mày đang nhíu lại của cô, vậy mà anh ta tiến lên một bước Đồng Nhan liền lùi một bước, Giang Thành sửng sốt, không dám tin nhìn Đồng Nhan đang phòng bị, trong lòng cảm thấy chua xót.
Lại lần nữa tiến lên cô lại lùi về sau, thủy chung giữ khoảng cách với anh ta.
Giang Thành buông tha, không tiếp tục thử nghiệm nữa.
"Em muốn nói gì? Tại sao lại cảm thấy anh biết có gì ở bên trong? Hay là em đang hoài nghi anh cái gì?"
Đồng Nhan cắn răng nghĩ, dù sao chuyện kia của Tiếu Thâm cả thiên hạ đều biết cũng không còn là bí mật gì nữa.
Khẽ nghiến răng "Bên trong có hình tôi chụp hôm ở hôn lễ, nhưng tấm hình kia bị anh công bố ra ngoài hơn nữa còn gây khó khăn cho Tiếu Thâm, mà máy camera của tôi ngày hôm đó lại không thấy.
Giang Thành nhìn Đồng Nhan một lúc lâu không nói gì, một lúc sau: "Mà lúc đó Lưu Thuần nhặt được ở cửa còn vừa đúng lúc anh muốn đưa cho em phải không?" Bỗng nhiên nở nụ cười lạnh, Giang Thành tiếp tục cắn răng, mặc dù không muốn nói ra nhưng vẫn nói "Cho nên em liền nghi ngờ anh sao? Em nghi ngờ anh tiết lộ, em nghi ngờ anh gây bất lợi cho chồng em sao?"
Đồng Nhan mắt nhìn sắc mặt bi thương của Giang Thành nhưng mặt vẫn bình tĩnh.
Giang Thành không chịu nổi nét mặt không có biểu cảm gì của cô, anh ta hoảng sợ, lúc trước Đồng Nhan không như vậy, khuôn mặt cô luôn rạng rỡ, bây giờ cô lại ở trước mặt hắn... che đậy toàn bộ cảm xúc!
"Đồng Nhan, em có thể công bằng một chút được không, tại sao lại vì Tiếu Thâm mà nghi ngờ anh?"
"Anh biết rõ tấm hình em nói là gì nhưng anh lại không ngờ tấm hình đó do em chụp, nếu là em chụp anh càng không hiểu tại sao bây giờ em lại vẫn có thể vui đùa cùng người đàn ông kia!"
"Trong hôn lễ Tiếu Thâm lại có thể làm loại chuyện như vậy với Đồng Chân còn bị em bắt được! Đồng Nhan trước kia không phải em ghét nhất bị phản bội, bây giờ thì sao?"
Giang Thành liên tiếp hỏi nhưng Đồng Nhan vẫn không có biểu cảm gì, Giang Thành đột nhiên cảm thấy mình rất ngu "không phải anh rất ngu sao? Bây giờ ngay cả một câu em cũng không muốn nói với anh, trong lòng cho rằng anh làm chuyện kia, sao anh lại cứ lẩm bẩm nói nhiều, thôi Đồng Nhan, anh chỉ muốn nói đó không phải là anh, xin hãy vì một người mười năm yêu em mà tin tưởng, anh không có làm!"
Đồng Nhan nghe từ "mười năm" khuôn mặt vẫn bình tĩnh liền thay đôi "Mười năm?"
Giang Thành cười tự giễu: "Đúng vậy, giống như một thằng ngu suốt mười năm."
Ánh mắt Đồng Nhan chợt bay xa, mười năm, tình cảm của cô cũng là mười năm, nhưng liền bị cắt đứt sau khi biết quan hệ của anh ta với Dương Ngải Lâm.
Nếu như cô nhớ không nhầm Dương Ngải Lâm đã từng nói qua, hai người bọn họ đã ở chung sáu năm rồi!
Đồng Nhan chợt cười lạnh: "Mười năm? Mười năm của anh đúng thật quá rẻ, như vậy tôi xin hỏi anh... anh cùng Dương Ngải Lâm chính thức qua lại là trước khi chia tay tôi hay sau khi chia tay tôi?"