“Anh nói gì?” Đồng Nhan không khống chế được cao giọng hỏi.
Tiếu Thâm ngược lại nhìn người phụ nữ trước mặt, trong đầu đang suy nghĩ đến chuyện khác, chẳng lẽ năm đó chính là cô?
Tiếu Thâm tức giận cười nói: “Ha ha, đúng vậy, cô nhìn cho kỹ, đây chính là giấy giám định ADN ông nội tôi làm, mở to mắt cô ra mà nhìn.” Dứt lời đưa tờ giấy trong tay cho co.
Đồng Nhan cầm lên nhìn kỹ, không thể nào?
Lại ngẩng đầu nhìn Tiếu Thâm, híp mắt cẩn thận nhớ lại, nhưng càng nghĩ càng không đúng, không nhịn được lầu bầu: “ Không đúng, tôi nhớ rõ người đàn ông năm đó là một quân nhân mà tại sao bây giờ lại là anh?”
Mặc dù không nhớ rõ lắm chuyện đêm đó nhưng Đồng Nhan nhớ mang máng, người đàn ông đêm đó là một anh chàng quân nhân, bởi vì vậy mà cô còn lừa Đồng Đồng rằng ba thằng bé là một quân nhân, vì nước quên mình nhưng bây giờ......
Đồng Nhan càng nhíu chặt chân mày, ngược lại đôi mắt Tiếu Thâm càng lạnh lùng hơn “Năm đó vừa đúng lúc tôi ở trong quân đội, nói như vậy, thật đúng là cô!”
Đồng Nhan lắc lắc đầu, vẻ mặt áy náy nhìn Tiếu Thâm: “Thật xin lỗi anh Tiếu, tôi rất muốn nói không phải anh nhưng xem tình hình bây giờ là ai cũng không thể chối cãi nữa, anh không cảm thấy năm đó anh không có trách nhiệm sao? Tùy tiện bắt cóc một phụ nữ muốn lên giường liền lên, đây là tác phong của một quân nhân sao?”
Tiếu Thâm khó tin nhíu mày: “ha ha, bây giờ cô lại trách tôi sao?” Chuyện năm đó hắn lại nhớ rất rõ ràng, nếu không phải người phụ nữ này......haiz, hôm nay làm sao sẽ có chuyện này chứ, làm sao sẽ hại hắn thành như vậy.
Đồng Nhan ngẩng đầu: “Không trách anh chẳng lẽ lại trách tôi? Thật đúng là hài hước, anh chính là người đàn ông không có trách nhiệm.” Hôm nay xem như Đồng Nhan được mở rộng tầm mắt, đôi mắt rực sáng quan sát Tiếu Thâm một lượt từ trên xuống dưới, tiếp tục nói: “Tôi thực sự chứng thực được thế nào gọi là chiếm được tiện nghi còn ra vẻ.” Tiếu Thâm nổi tiếng gian xảo, khéo ăn nói trên thương trường nhưng bây giờ lại bị người phụ nữ này làm cho tức giận nói không nên lời.
Tiếu Thâm nhăm mắt hít sâu, không ngừng tự nói với bản thân, đàn ông chân chính không đấu với phụ nữ, chuyện năm đó bỏ qua, bây giờ thằng bé này quả nhiên là con trai hắn.
Nhớ tới thằng bé, Tiếu Thâm không nhịn được mở mắt ra nhìn Đồng Nhan “Năm đó cô không biết tôi, vậy tại sao lại sinh con cho một người xa lạ? Hay là......” Tiếu Thâm cố ý kéo dài không nói hết câu.
Tiếu Thâm nhìn Đồng Nhan, năm đó cô cậy mạnh lại sinh con, bình thường mà nói một người phụ nữ sẽ không sinh con cho một người đàn ông xa lạ mà mình không biết, chẳng lẽ cô lại ngu ngốc như vậy?
Theo suy nghĩ của Tiếu Thâm nếu hắn là con gái sẽ không ngu ngốc như vậy.
Nghĩ kỹ một chút, cảm thấy có gì đó không bình thường, một đêm thì có con? Hắn lợi hại vậy sao? Người phụ nữ này sáu năm trước có con, sáu năm sau lại xuất hiện ở nhà họ Tiếu, càng nghĩ càng thấy dường như là có âm mưu gì đó?
Đồng Nhan xác định Tiếu Thâm là người thay đổi xoành xoạch, cúi cuồi tối sầm mặt, nhìn hắn: “Anh không sao chứ? Hay là cái gì chứ, anh muốn nói gì?”
Sắc mặt Tiếu Thâm thay đổi, nhìn xem cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi, mấy câu này không đánh lại tự khai, Tiếu Thâm nở nụ cười tà mị nhìn Đồng Nhan.
Đồng Nhan không nhịn được trợn mắt: “Công tử à, anh không bị bệnh hoang tưởng chứ? Không phải anh đang nghĩ đến những tình huống thường xảy ra trong chuyện tiểu thuyết lãng mạn đấy chứ? Có lầm không vậy.” Đồng Nhan khinh thường, tính khí Tiếu Thâm khó chịu như vậy co cho cô một trăm lượng vàng cô cũng không thèm.
“Được rồi, được rồi, kịch hay đến đây chấm dứt, anh về đi, không tiễn.” Bói xong liền đẩy Tiếu Thâm ra, trực tiếp đóng cửa.
Tiếu Thâm không ngờ người phụ nữ này dám đẩy hắn, lấp tức quýnh lên, dùng tay chặn ở khe cửa, Đồng Nhan vẫn dùng sức đóng cửa. Ngay sau đó một hồi tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Đồng Nhan ngồi trên ghế salon trong phòng không nhịn được ngoáy ngoáy lỗ tai, tiếng kêu vừa rồi có lực sát thương quá lớn đến bây giờ cô còn cảm giác như tai mình vẫn bị chấn động, hơi ngứa một chút.
Tiếu Thâm ngồi đối diện xoa xoa cánh tay của mình, phía trên có vết thươn do cánh cửa đập vào.
Đồng Nhan làm như không có chuyện gì cầm điều khiển ti vi chuyển kênh, trong lòng nghĩ thầm tại sao bây giờ kênh nào cũng dở như vậy, không có gì hay để xem sao?
Tiếu Thâm nhăn nhó nhìn Đồng Nhan, thật choáng váng, người phụ nữ này không những dụ dỗ hắn còn dám kẹp tay hắn vào cửa! Người phụ nữ này thật ác độc!
Ở trong phòng, Đồng Đồng ghé tau vào trên cửa nghe lén, thì ra ba cậu đổi nghề nhưng không ngờ lại chính là chú đẹp trai này.
Đồng Đồng bối rối, vốn dĩ mẹ cậu cũng rất xinh đẹp, cậu cũng thường khoe trước mặt bạn bè rằng mẹ cậu rất đẹp nhưng bây giờ phải khoe với các bạn rằng ba cậu so với mẹ còn đẹp hơn sao?
Ở nhà họ Tiếu, ông Tiếu tập hợp tất cả mọi người thân trong gia đình lại thông báo: “Hôm nay có một tin tốt, nhà họ Tiếu rốt cuộc cũng có chắt.”
Sau khi nghe tin tức này con trai thứ ba nhà họ Tiếu sặc nước.
Có chắt? Của ai? Theo như trực giác chắc là của anh cả bởi vì con trai anh cả đã hơn ba mươi tuổi.
Cô Tiếu cũng nghi ngờ, nhìn ba mình ở vị trí chủ nhân ngôi nhà, nhẫn nhịn, sớm muộn gì cũng biết, ông Tiếu không thích ai hỏi hỏi xen vào nhưng cô ta nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra là ai.
Không nhịn được liền hỏi: “Ba, ai vậy, đứa bé này ở đâu ra?” Ông Tiếu không thích nhất chính là con gái lại xen vào cuộc nói chuyện như vậ, ánh mắt không vui nhìn con gái nói: “Không cần hỏi nhiều, sớm hay muộn gì cũng biết.”
Cô Tiếu còn muốn phản bác nhưng chồng đã đưa tay kéo lại, hai vợ chồng trao đổi ánh mắt. Cô Tiếu chu chu mỏ không an vị.
Ở một nơi khác Tiếu Thâm đang tức giận, Đồng Nhan xem hài cười rất vui khiến cho khuôn mặtTiếu Thâm càng u ám hơn.