Hôm nay- sáng thứ 2 là ngày đầu tuần nó vẫn đang êm ái trên chiếc giường mền mại màu tím huyền bí của mình vẫn đang say giấc mộng chợt- RING! RING! RING!
Tiếng chuông đồng hồ reo lên làm nó không khỏi nhíu mày nhìn đồng hồ bất chợt vùng dậy
- Trời ơi! đã 6 giờ 45 rồi
Nó hét long trời lở đất khiến cho bé Kun và Bu đang ăn cũng phải giật mình còn anh thì chỉ lắc đầu càng ngày tật xấu của nó liền lộ nguyên bản chất. Nó nhanh làm vscn vác cặp xuống nhà bay vèo ra cửa
- Hôm nay lão công đại nhân đưa 2 cô cậu kia đi học giùm em nhé
Nó vừa nói vừa buộc dây giày, hôm nay nó mặc chiếc váy caro sọc kẻ đỏ kết hợp với áo sơ mi cộc tay màu trắng và chiếc nơ màu đỏ sọc caro như màu váy. Sau khi hoàn tất mọi việc nó liền nhanh chân chạy tới trường nhẹ nhàng như một cơn gió lướt qua mọi người, nó vui vẻ, nhún nhảy hát vu vơ nhưng đâu biết có người đang theo dõi mình suốt quãng đường tới trường
______________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________
Tại lớp nó đang nhốn nháo như ông vỡ tổ khiến nó thật tò mò hiếm khi nó thấy lớp nó cùng bàn luận một việc như thế
- Có chuyện gì hót sao chúng bay?
Nó hỏi một cách vô cùng tự nhiên
- Đồng Đồng bà biết gì chưa?
Lớp trưởng hỏi khiến nó càng tò mò hơn rốt cuộc có chuyện gì mà khiến cái lớp náo loạn trở nên lo lắng như thế này cho thấy vụ này nhất định nghiêm trọng
- Lão bà bà lớp mình không hiểu vì sao nghỉ việc. Hôm nay giáo viên mới sẽ tiếp quản chủ nhiệm lớp ta
Hy Tranh cô bạn cùng bàn nó lên tiếng khiến nó càng ngỡ ngàng không hiểu đang yên đang lành tại sao lại nghỉ việc nó không tin lão bà bà lại bỏ lớp nó mà đi
- Đi chúng ta đi tìm lão bà bà ngoại trừ lão bà bà thì không một ai có thể làm chủ nhiệm lớp chúng ta
Nó đi đầu ra khỏi lớp cả lớp cũng đi theo nó đến cửa thì giáo viên đến cửa thấy cả lớp trên vai đeo cặp đột nhiên nhíu mày lại tỏ vẻ không vui
- Đã đến giờ vào lớp các em định đi đâu
Giáo viên nói bọn nó cũng chẳng để tâm giờ bọn nó chỉ để tâm tới lão bà bà luôn che chở ân cần chu đáo của bọn nó thôi còn lại tất cả đều không đáng để tâm. Tất cả đều lần lượt đi ra khỏi lớp
- Các em tất cả đứng lại cho tôi
Bị bơ bà giáo tức giận tím mặt quát cả lớp đồng loạt quay lại nhìn
- Có chuyện gì sao cô?
NÓ lên tiếng hỏi một cách vô hại cứ như không liên can gì tới tụi nó vậy
- Tôi nói tất cả các em quay lại lớp cho tôi
Giáo viên nhấn mạnh từng chữ từng chữ một
- Tại sao chúng em phải nghe
Lớp trưởng lên tiếng khiến bả tức lại càng tức hơn
- Tại sao? Tôi chính là chủ nhiệm mới của lớp này chính vì vậy tôi có quyền. Tất cả các em quay lại lớp cho tôi
Giáo viên chủ nhiệm mới quát lớn tiếng, bọn nó đành vào lớp nghe bà giáo thuyết trình
- Tôi tên là Anna có kinh nghiệm giảng dậy 7 năm tại Mỹ từ nay về sau sẽ làm chủ nhiệm này nên mong các em hãy hợp tác
Bà la sát ( anna) lên tiếng đe dọa nhưng đáp lại cái đe dọa chính là cái thái độ dửng dưng của tụi
- Nếu không thì sao
Lớp phó học tập lên tiếng khiến cả lớp vô cùng tự hào
- Đương nhiên các em sẽ phải nhận hình phạt thích đáng vì việc vô lễ với giáo viên
Bà la sát càng kiêu ngạo hơn tự hào với thành tích giảng dạy và quản giáo học sinh của mình
- Chúng em không có thời gian đôi co với cô. Em nhấn mạnh với cô một câu LỚP EM KHÔNG NHẬN BẤT KỲ GIÁO VIÊN CHỦ NHIỆM NÀO NGOẠI TRỪ LÃO BÀ BÀ CỦA CHÚNG EM chính vì vậy cô có thể đi rồi
Nó lên tiếng nói rạch ròi từng chữ một khiến cả lớp thốt tim không giám tin nó lại giám nói những lời này không bị lưu bạn hoặc hạ hạnh khiểm mới là lạ đó
Không đợi bà la sát lên tiếng nó liền cầm cặp đứng lên ra khỏi lớp những người khác thấy vậy cũng đi theo nó ra khỏi lớp nhưng không quên để lại lời nhắn cho giáo viên chủ nhiệm mới
- Chúng em không chấp nhận, còn nếu cô không chấp nhận từ bỏ thì chúng em cũng không cần cô giảng dậy gì đâu tự chúng em sẽ tự học với nhau vì vậy từ lần sau cô không cần lên lớp của chúng em đâu
Lớp trưởng là người cuối cùng ra khỏi lớp cũng là người để lại lời nhắn đó thay cho tất cả thành viên trong lớp
___________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________
Tại phòng hiệu trưởng
- Chúng em muốn biết tại sao Vũ Hà Cầm tại sao lại nghỉ việc. Tốt nhất thầy hãy nói rõ cho chúng em biết
NÓ đứng trước mặt thầy hiệu trưởng nó khiến cho hiệu trưởng không khỏi run rấy vì ông biết nó không phải nhân vật có thể đụng vào
- Cô Cầm... thầy cũng không biết vì sao nhưng cô Cầm nói cô không thể tiếp tục dạy ở đây nữa....
Nghe thầy hiệu trưởng nó mà tụi nó suy sụt lão bà bà thật bỏ chúng nó sao. Chúng nó không tin chắc chắn cho chuyện gì đó
- Chúng ta về lớp thôi
Lớp trưởng lên tiếng cả lớp đồng loạt quay về lớp
- Chắc lão bà của chúng ta có việc khó nói. Mọi người yên tâm cô đã hứa sẽ theo chúng ta cho đến tốt nhiệp chúng ta phải tin tưởng cô
lớp phó lên tiếng cả lớp hò hét nó sẽ đợi lão bà của tụi nó về. Không lâu tụi nó lại lấy lại vẻ vui tươi tự học tới hết giờ
Giờ ra về đã đến nó nhanh chóng cất dọn đồ đạc nhanh chóng chạy tới trường đón 2 cô cậu rồi cùng ra về
Trên con đường 3 người vui vẻ nói cười với đột nhiên nó cảm thấy có ai đó đang đi theo mình. Không nghĩ ngợi nhiều nó liền bế Bu tay dắt Kun đi thật nhanh. Giờ đường về thì còn rất xa nhưng công ty nhà Nam Cung cách đây không xa lắm nên nó quyết định đi tới công ty của anh là sáng suốt nhất. Mấy tên áo đen thấy tụi nó đang đi với tốc độ vội vàng liên nhanh chân đuổi theo, nó liền vứt cặp tay bế Bu rồi cõng Kun trên lưng chạy thật nhanh trong đầu luôn lẩm bẩm " Sắp đến nơi rồi phải kiên trì không thể để 2 đứa nhỏ xảy ra chuyện gì được"
Chỉ còn một chút, một chút nữa thôi nhưng giờ đây mấy tên áo đen đã bao vậy xung quay nó liền thả Bu với Kun rồi thì thần nó với cả 2 đứa. Nghe lời nó Kun nắm chặt tay em gái mình cả 2 tư thế chuẩn bị chạy còn nó thì giữ chân để cho 2 đứa nhóc chạy đi tìm anh
Chẳng mấy chốc một tên đã bị nó cho hạ cánh trên đất mẹ một cách an toàn. Thấy được lối chạy Kun với Bu chạy thật nhanh còn nó thì tiếp ứng giúp hai đứa nhóc chẳng mấy chốc Kun với Bu đã khuất bóng
- PẰNG
Tiếng súng vang lên đồng thời cánh tay nó chạy bắt đầu chạy xuống. Thấy tình hình không ổn nó không thể chống cự được bao lâu liền quay đầu chạy vào ngõ hẻm đầy ngõ ngách như mê cung vậy. Nó chiu vào một thùng ở ngay cạnh tường gần bãi thải nhìn bọn chúng đã đi liền đi ra chạy đi. Lần này nó không về dinh thự nhà Nam Cung mà về ngôi nhà kem xinh xắn của mình. Có phải ông trời giúp nó hay không nó chạy về tới nhà thì cơn hoa mắt bắt đầu tới nó liền ngất xỉa giữa phòng khách
CÔNG TY NHÀ NAM CUNG
Đại đại sảnh 2 bóng dáng nhỏ bé xíu chạy vào miệng mếu máo khóc đòi gặp ba mình
- Cô ơi! Cô cho cháu gặp ba với
Bu kéo tay một cô nhân viên khóc lóc đòi gặp ba khiến cho bao người nhìn theo
- Ba các bé là ai
Cô nhân viên liền hỏi
- Ba con tên Nam Cung Tước cô mau chỉ cho con chỗ ba con đi
Bu khóc to khiến cô nhân viên hoảng loạn
- Giờ tổng giám tốc đang họp trên tầng 3 không thể gặp....
Không đợi cô nhân viên nói xong Kun đã kéo Bu lên tầng xông thẳng vào phòng họp trong lòng đang lo lắng thấp thỏm khiến mọi người quay lại nhìn 2 đứa bé đáng yêu đôi mắt sưng lên vì khóc
- Ba ba mau cứu mẹ dễ thương đi. M....ẹ......oa oa oa oa.......
Bu khóc đến nỗi không nói hết được câu khiến anh nhíu mày
- Ngoan, nói ba biết xảy ra chuyện gì
Anh vuốt đầu Bu hỏi
- Mọi chuyện là bnfdjghudfhgdfbgjh@#%^$%^hbfjgbh
Kun chững chạc hơn kể lại toàn bộ mọi chuyện cho anh nghe khiến đen mặt sầm mặt lại chạy ra khỏi phòng họp vừa cầm điện thoại gọi điện cho người bên Tước Vũ truy tìm chỗ hiện tại của nó
Anh được Bu với Kun đưa đến nơi nó xung đột với bọn áo đen thì thấy máu vẫn chưa khô càng khiến anh trở lên âm lãnh hơn bao giờ hết
- RING! RING! RING
- nÓI ĐI
-...............
- Tìm ra kẻ chủ mưu sau việc này
Anh ra lệnh rồi nhanh chóng đưa 2 cô cậu lên xe rồi phóng tới ngôi nhà kem của nó. Không có thời gian anh phá cửa xông vào thì đập vào mắt nó đang bất tỉnh trên sàn cánh tay do đạn gim vào vẫn đang chảy anh nhanh chóng cầm máu và đưa nó tới bệnh viện. Bu Kun thấy nó như vậy liền khóc rống lên cho đến khi đưa nó vào phòng cấp cứu 2 cô cậu vẫn còn tiếng nấc trong lòng anh sốt ruột lo lắng cho mẹ dễ thương cực phẩm của mình