Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 15: Tường vi bí ẩn – 15




[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ nhất:

Tường vi bí ẩn

15.

Thời điểm nhìn thấy Haley, trong mắt Elysee quả nhiên hiện lên một tia bối rối. Haley âm thầm đặt ngón trỏ trên môi, ngụ ý đối phương tiếp tục diễn tiếp kịch của mình, y sẽ không vạch trần. Lúc này, cô ả mới thở phào một hơi, ngồi xuống trước bàn tròn.

Tất cả cùng ngồi xuống, Ian ở bên tay trái Haley, ngài Campolam thì ngồi bên tay phải của y. Ông ta không quên nghiêng người, ghé vào bên tai Haley nhỏ giọng nói: “Nếu là bình thường, tôi vốn không tin mấy thứ này.”

“Tôi cũng không tin, cho nên rất muốn thử một lần xem cảm giác thế nào, thật sự có vong hồn xuất hiện không?” Haley cùng ngài Campolam thì thầm với nhau.

Ian rất không quen với bầu không khí hiện tại, hắn vốn muốn cách Haley xa một chút, nhưng cánh tay lại bị đối phương lẳng lặng cầm lấy. Thời điểm hắn muốn hung hăng trừng tên kia, y lại cố cùng ngài Campolam trò chuyện hăng say.

Thanh âm trầm thấp của Elysee vang lên, cắt ngang những đoạn đối thoại xung quanh, ánh nến sáng rực, lay động không ngừng.

“Chúng ta tụ hội ở đây để nhớ về con người ấy, tưởng niệm cô ấy, mong cô ấy vượt qua ngàn dặm minh hà, một lần nữa quay về gặp chúng ta. Những kẻ có mặt ở đây, giờ phút này sẽ chạm thật gần đến ngưỡng cửa sinh tử, xé tan sương mù minh hà, dẫn đường cho cô ấy trở lại…”

Elysee lầm rầm đọc gì đó, Ian hoàn toàn không có hứng thú lắng nghe. Hắn chỉ tận chức tận trách quan sát biểu tình một số người.

“Hiện tại, xin mọi người cầm lấy tay người bên cạnh, nhắm mắt lại, thả lỏng cả cơ thể mình, từ đầu ngón tay đến tứ chi, rồi trí não… Vứt bỏ tất cả thành kiến cùng nghi ngờ, thả linh hồn theo lời dẫn dắt của tôi.”

Ian mở mắt nhìn khắp xung quanh, tất cả mọi người đều làm theo yêu cầu của Elysee, cúi đầu, nhắm mắt, nắm tay người bên cạnh.

Bao gồm cả vợ chồng Campolam. Tuy rằng, ngài Campolam tỏ vẻ không hề tin tưởng trò giả thần giả quỷ gì đó, nhưng hiện tại lại vô cùng phối hợp.

Trái lại, Lawrence ngồi ngay ngắn đối diện Ian, mở to hai mắt, lưng dựa vào ghế, trên môi là nụ cười trào phúng.

Cậu hướng Ian làm khẩu hình: “Tên lừa đảo.”

Cha mẹ khó lắm mới mời về được vị Elysee kia, giúp con trai gặp lại em gái, không nghĩ tới cậu trai trẻ này chẳng hề nể tình.

Đồng hồ treo tường nhích từng nhịp từng nhịp chậm rãi, trời đã sắp rạng sáng.

Ian muốn nới lỏng cổ áo, nhưng Haley siết tay hắn mỗi lúc một chặt.

Hắn có thể cảm nhận được lực nắm nơi đầu ngón tay đối phương, khung xương rõ nét, toàn thân y như thể cương cứng lên.

Ian có chút lo lắng, tên này chẳng lẽ lại ‘phát tác bệnh thần kinh’?

Không thể nào Tên kia chưa từng nhìn thấy Lucy, sao có thể ‘tâm linh tương thông’ được?

Đợi đã…, Haley chẳng phải từng nói, y muốn diễn một màn kịch nha.

Chỉ hy vọng hắn không làm lộ ra dấu vết màn kịch giả này

“Đi ra giữa chúng tôi đi – Lucy” Elysee bỗng nhiên lên tiếng.

Nến trên mặt bàn bất ngờ bị thổi tắt toàn bộ, tim mọi người đập ngày càng gấp, thời gian giống như ngừng hẳn lại.

Bàn tay đang siết chặt lấy Ian của Haley dần buông lỏng, thân thể đang dựa vào lưng ghế bất giác run rẩy.

“Ôi trời Thần thánh của tôi Cậu ấy sao thế này” Ngài Campolam quay mặt qua, giúp Ian giữ Haley lại.

Phu nhân Campolam cũng đứng phắt dậy, “Trời đất Cậu ấy động kinh sao Tôi lập tức đi gọi bác sĩ đây”

Những cô cậu trẻ tuổi khác cũng vô cùng hoảng hốt.

Tay Ian đặt ngay ngực Haley, đè y ngồi lại. Hắn biết, đối phương thật sự không động kinh. Nếu có, tên kia sao có thể trở thành thanh tra.

Tên này thật sự đang diễn trò sao?

Đến cùng là làm cách nào mới chân thật được như vậy?

“Mọi người im lặng” Elysee thét lên, sau đó cô ả nghiêng người về trước, đến trước mặt Haley, “Nếu cô thật sự là Lucy… Vậy bây giờ nói chuyện với chúng tôi đi.”

Ngay lập tức, Haley không còn run rẩy nữa, y bình tĩnh ngẩng đầu, từ từ mở mắt.

Y hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Lawrence, tựa như cánh bướm dập dờn rung động.

“Lawrence, em rất nhớ anh. Anh có mang thỏ Bonnie về cho em không?”

Tất cả sững sờ nhìn Haley, ngay cả phu nhân Campolam cũng choáng váng, “Lucy? Con thật sự là Lucy sao? Mẹ đây a”

“Này… Trời đất ơi…” Ngài Campolam cũng trợn tròn mắt.

Riêng Ian chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, thỏ Bonnie là cái khỉ gì vậy?

“Anh không phải Lucy.” Lawrence kiên định lắc đầu, hung hăng hướng cha mẹ mình trừng mắt, “Hai người bắt tay với thanh tra liên bang thì tưởng tôi sẽ tin sao?”

“Lawrence, anh vì sao không để ý đến em? Không phải anh từng nói sẽ làm cho em một chiếc đầm cưới từ một vạn đóa tường vi trắng sao?”

Lawrence ngừng động tác, ngây ngẩn xoay người lại, “Anh nói cái gì?”

“Lawrence, anh không phải hứa sẽ cưới em làm vợ sao? Vì sao hiện tại lại không để ý em nữa?”

Mọi người nghe đến đây đều ngây cả người.

Hai mắt phu nhân Campolam đã nhòa lệ, cười nói: “Đúng thế, thật là Lucy rồi… Trước đây Lucy vẫn luôn nói muốn được gả cho Lawrence Con bé ngốc nghếch này…”

Thỏ Bonnie là loại kẹo que được yêu thích cách đây nhiều năm. Kẹo đường được nặn thành hình con thỏ, bọc trong giấy kiếng xinh đẹp.

Dần dần, loại kẹo này bị những nhãn hiệu khác hương vị độc đáo hơn thay thế. Thương hiệu kẹo thỏ Bonnie đóng cửa nhiều chi nhánh, cuối cùng khu vực kinh doanh chỉ còn lại ở Boston.

Nếu Lucy từng thích loại kẹo này, Lawrence hẵn đã hứa từ Boston mang về cho cô ấy.

Lawrence nuốt xuống một ngụm nước miếng, cậu nhìn Haley, đầu ngón tay run rẩy muốn chạm lên gò má y, cuối cùng ôm lấy đối phương, càng lúc càng chặt.

“Anh vẫn sẽ cưới em chứ?” Thần sắc Haley thành khẩn mà thánh thiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

“Anh sẽ.”

“Dù cho da thịt em đã thối rữa, cơ thể đầy giòi bọ, hình hài không còn là em của ngày trước… Anh vẫn cưới em sao?”

“Anh sẽ, anh sẽ” Cái ôm của Lawrence càng chặt, thắt lưng Haley oặt về phía sau, độ cong có phần khoa trương.

“A – em không thể thở được Lawrence… Em chỉ thấy nước… Em gọi tên anh… Lawrence Lawrence Không phải mọi khi anh đều bảo đừng sợ Lucy yêu dấu của anh nếu rớt xuống nước, anh sẽ nhảy xuống cứu em lên sao?”

“Xin lỗi Lucy của anh Nói cho anh nghe, rốt cuộc là vì sao Vì cái gì em lại chết đuối Nói cho anh biết chân tướng đi Nói cho anh biết chân tướng”

Lawrence cố sức nâng Haley lên, nhưng không cách nào giúp đối phương thẳng thắt lưng ra.

Tựa như có một thứ gì đó vô cùng mạnh mẽ, muốn đem y kéo đi mất.

Mọi người vô cùng hoảng sợ lùi về phía sau, ôm lấy nhau, nhìn Haley lộ ra tư thế vặn vẹo, tuy rằng sắc mặt không quá đáng sợ, nhưng ánh mắt lại như thể gần kề với cái chết.

“Nhanh cắt đứt buổi gọi hồn này Nếu tiếp tục nữa nhất định sẽ gây nên tai nạn chết người” Ngài Campolam kéo tay Elysee.

“Thưa ngài, không thể được Vong hồn một khi đã mời về, trừ khi cô ấy tự nguyện rời đi”

“Lawrence Đó không phải Lucy Con mau buông cậu ấy ra” Phu nhân Campolam cũng hốt hoảng, muốn kéo con trai mình tách ra, nhưng Lawrence đã rơi vào trạng thái điên cuồng.

“Nói cho anh nghe đã xảy ra chuyện gì Lucy Nói cho anh biết vì sao em lại nhảy xuống hồ Nói cho anh biết đi” Lawrence trợn mở hai mắt, gương mặt đẫm nước mắt.

“Em thấy nước… Cơ thể em từ từ chìm xuống… Em muốn gọi tên anh nhưng lại bị dòng nước ngăn cản…”

“Có kẻ nào nhấn em vào trong nước không? Có kẻ nào…”

“Lawrence” Vợ chồng Campolam hai bên trái phải đem Lawrence kéo ra, bất đắc dĩ đè cậu ta xuống.

Nhưng đối phương vẫn cố chấp chồm tới, nhìn Haley dần dần thẳng lưng lại, biểu tình thống khổ dần dần mất đi, chỉ còn lại cảm giác lạnh băng.

“Tạm biệt, Lawrence… Còn nữa, em yêu anh…”

Haley ngã người ra sau, Ian nhanh tay đỡ lấy ý.

“Bật đèn lên Lập tức bật đèn lên”

Đèn trong phòng sáng bừng, tất cả mọi người sợ hãi nhìn Haley. Y nhắm nghiền hai mắt, trên trán ướt đẫm mồ hôi, ngã vào trong lòng Ian.

“Lucy đâu Lucy đi đâu rồi” Lawrence nện một đấm xuống mặt đất, ý định đứng lên, nhưng lại bị ngài Campolam giữ lại.

“Bình tĩnh Lawrence Bình tĩnh đi”

Phu nhân Campolam khoanh tay đi đến trước mặt Elysee, “Mời cô nói cho tôi biết, này đến cùng là thế nào? Không phải cô thừa nhận toàn bộ nghi thức gọi hồn này đều là giả sao? Vì sao thanh tra Haley Russell lại biến thành như vậy”

Elysee thở dài một cái, “Phu nhân, tôi chỉ nói sẽ không đem hết sức ra tiến hành nghi thức này, nhưng để nghi thức thoạt nhìn giống thật, cho nên… Hình thức của nó cơ bản đều là thật… Chỉ trách, con trai bà quá thương nhớ Lucy, nguyện vọng triệu hồi Lucy quá mức mãnh liệt. Cũng trùng hợp, linh lực trong cơ thể thanh tra Haley Russell còn mạnh hơn cả tôi, anh ta lại coi nghi thức gọi hồn này là thật, vì thế… Linh hồn của Lucy mới nhập vào anh ta…”

“Tôi không chấp nhận lời giải thích của cô Cô lập tức rời khỏi nhà Campolam cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa”

“Nhưng thưa phu nhân, bà vẫn phải thanh toán hóa đơn cho tôi. Tôi đã hoàn thành công việc của mình.”

“Cầm đi Đây là chi phiếu Cô hãy đi càng xa càng tốt”

Ian dỡ lấy Haley, cúi thấp đầu ghé vào tai đối phương nói nhỏ, “Được lắm, Elysee rất phối hợp giúp cậu diễn xong màn này, hiện tại cậu có thể mở mắt ra rồi.”

Haleyvẫn như trước nhắm nghiền hai mắt, dáng vẻ vô cùng yếu ớt.

Ian nhíu mày, vươn tay thử độ ấm trên trán y, biểu tình trầm xuống, “Cậu ấy sốt rồi Đồng sự tôi đang sốt Cuối cùng là thế nào”

Elysee đã ra đến cửa, quay đầu nói: “Vì linh hồn của Lucy nhập vào khiến anh ta tiêu hao quá nhiều thể lực. Anh ta hiện tại đang rất yếu.”

“Mau cút càng xa càng tốt Đồ lừa đảo, chỉ biết nói hươu nói vượn” Ngài Campolam lần đầu tiên xuất ra phong độ của mình, rống lớn.

Mọi người ba chân bốn cẳng đỡ Haley vào trong phòng dành cho khách của nhà Campolam.

“Thật sự xin lỗi, nếu không phải chúng tôi mời Elysee đến, thanh tra Russell sẽ không gặp phải chuyện thế này. Mặc kệ hai người cần gì, nhà Campolam chúng tôi nhất định bỏ hết sức giúp đỡ.”

“Bác sị Doug đã vào trong nội thành tham gia một buổi hội thảo nghiên cứu, giữa trưa ngày mai mới trở lại. Tôi và đồng sự của tôi đành phải quấy rầy các vị rồi, thật ngại quá.”

Ian ngồi bên giường Haley, vuốt ve trán đối phương.

Hắn chợt nhớ lại tám năm trước, bản thân mang theo Haley mười lăm tuổi, chạy vào khu rừng kia. Haley bởi vì miệng vết thương đã nhiễm trùng nên bắt đầu phát sốt, lòng hắn nóng như lửa đốt, bế đối phương chạy vào trong thị trấn lân cận tìm phòng khám.

Thời gian xóa nhòa tất cả, duy sót lại ngờ vực trong lòng hắn, khiến bản thân đối với người kia chỉ còn sự kháng cự.

Lawrence cũng đứng bên giường, nhìn chằm chằm Haley chìm sâu vào giấc ngủ, lẩm bẩm nói: “Lucy có thể trở về nữa không?”

còn tiếp…