Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 1: Tường vi bí ẩn – 1




[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Dông Qua]

Vụ án thứ nhất

Tường vi bí ẩn

01.

Ian mở to hai mắt, nhìn vài mảnh không gian hư vô trên đỉnh đầu, không phân rõ được phương hướng.

Hắn cũng nghe không ra hô hấp cùng nhịp tim của chính mình, mà bên tai chỉ toàn thanh âm gào thét của các y bác sĩ.

“Máu đâu rồi? Bệnh nhân cần truyền máu Nhóm B Ngay bây giờ Lập tức tới”

“Đánh giá sơ bộ miệng vết thương đã chạm đến tâm thất bên trái Phải nhanh chóng tiến hành phẫu thuật”

“Thuốc tê và phòng phẫu thuật đã chuẩn bị tốt”

“Bác sĩ Brook đang đợi trong phòng phẫu thuật”

“Bác sĩ Brook? Cậu là nói cái vị bác sĩ ngoại khoa hàng đầu ở New York – bác sĩ Brook? Ông ấy như thế nào lại chạy đến đây?”

“Tôi sao biết được Ít nhất cái mạng của Thượng úy Ian Connor còn một tia hy vọng”

Ý thức của Ian không ngừng bị vùi dập.

Nửa tỉnh nửa mê, hắn dường như nhìn thấy người thiếu niên như thiên sứ trên Thiên đàng, mái tóc nâu vàng hơi xoăn, đôi con ngươi sâu thẳm tựa đầm nước. Giữa khung cảnh hoàng hôn, ánh sáng nhuộm thêm cho gương mặt y một tầng thần bí.

Ian, tôi ở nơi này, là nơi này –

Y vươn tay ra cho hắn, ánh mắt hằn lên một ít cảnh vật nhỏ vụn, sau đó cả thế giới chìm trong sắc trắng.

Nhìn tôi đi Ian, nhìn tôi này Anh chỉ có thể nhìn mỗi tôi

Đơn thuần cố chấp. Nhưng càng đơn thuần lại càng thấy đáng sợ.

Ian thật muốn dời đi tầm mắt của mình, nhưng nụ cười của thiếu niên cứ mãi cuốn lấy tâm tư hắn. Bên tai hắn là tiếng thì thầm nho nhỏ của đối phương, ngữ điệu ôn nhu khiến hắn không cách nào kháng cự.

Không cần đem hết thảy tin tưởng trao cho người đó Ian

Trong nháy mắt, không gian trắng xóa biến thành hố sâu đen ngòm.

Thân ảnh thiếu niên không ngừng rơi xuống. Y thất vọng nhìn Ian, mà dưới hố đen sâu hoắm nở rộ từng đóa tường vi.

Yếu ớt cùng vô hại. Toàn bộ không gian chìm trong thanh âm tường vi nở rộ, tràn ngập trời đất.

Vì cái gì, anh vẫn không tin tôi, Ian.

Tôi vĩnh viễn sẽ không thương tổn anh.

Chợt, ý thức tựa như lội ngược dòng, không khí tràn ngập buồng phổi, Ian choàng mở mắt.

“À, cậu tỉnh rồi, Thượng úy Connor.” Thanh âm trầm ổn, lão luyện truyền đến.

Ian ngồi bật dậy, nhưng cơn đau đớn trước ngực khiến hắn chỉ có thể nằm trở lại.

“Đây là đâu…”

“Quân y tạm thời đằng sau doanh trại.”

“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”

“Hai ngày hai đêm.” Trả lời hắn là Thiếu ta Kruse.

“Thượng cấp… Tiểu đội của tôi sao rồi?”

Thiếu ta Kruse cúi đầu, im lặng hồi lâu, mãi một lúc mới nói: “Thượng úy Connor, tôi đáng tiếc phải nói với cậu… Cậu là người duy nhất còn sống sót. Quả bom kia uy lực vô cùng lớn.”

Đồng tử Ian lập tức mở lớn, sau đó hắn nhắm nghiền hai mắt.

“…Thời điểm đội cứu hộ đem cậu về, bác sĩ ngoại khoa thiên tài Brook đã ở trong phòng phẫu thuật chờ cậu.” Thiếu tá Kruse tiếp tục câu chuyện.

“Thiên tài ngoại khoa… Sao lại…” Ian dùng mu bàn tay che lại hai mắt mình, “Bác sĩ đến từ thành phố lớn như vậy, một ca mổ ít nhất phải có trên trặm vạn USD… Vì cái gì lại chạy đến đây?”

“Haley Russell. Tôi thật sự hiếu kỳ vì sao người kia có thể đoán trước việc cậu bị thương, cho nên nhiệm vụ ngày đó, liền mời bác sĩ Brook tới đây.” Trong ngữ điệu của thiếu ta Kruse có pha chút khôi hài, “Hiện tại tính mạng cậu thuộc về Haley Russell.”

Haley Russell.

Ian một lần nữa thầm lập lại cái tên này, đầu lưỡi chạm đến hàm trên ba lần, một lần ở hàm dưới. Cái tên này khiến Ian trong vô thức siết chặt nắm tay, khóe môi lộ ra mạt cười khổ.

“Tôi đây tình nguyện chết còn hơn.”

Thiếu tá Kruse bất đắc dĩ lắc đầu, “Tôi hiểu được, ba trăm vạn USD mà nói, cả đời cậu cũng kiếm không đủ. Thế nhưng, sống vĩnh viễn tốt hơn so với chết. Chủ quan mà nói, chết có hai lý do. Thứ nhất, cậu không muốn chết, nhưng vận mệnh chẳng chịu cho cậu cơ hội sống. Tựa như đồng đội của cậu vậy. Thứ hai, cậu nghĩ đến cái chết, chung quy vì muốn trốn tránh vấn đề hay người nào đó. Đối với loại người trước, tôi không thể đánh giá. Nhưng loại người sau, tôi phải nói rằng, chỉ có sống, cậu mới có khả năng phát hiện, thứ bản thân trốn tránh, sợ hãi, chán ghét, có khi sẽ trở nên lý do tồn tại ưu việt nhất.”

Nói xong, Thiếu ta Kruse đem một phong thư đặt xuống trước ngực Ian.

“Nghe bảo Haley Russell mấy năm nay gửi thư cho cậu đủ nhét đầy một kho hàng chuyêndụng, nhưng cậu lại chưa từng mở xem. Tám năm trước, cậu cứu người kia, đúng chứ? Hiện tại, hắn cứu cậu. Có lẽ, cậu thật nên xem hắn nói gì với mình.”

Thiếu tá Kruse đứng lên, cất bước rời đi, trong doanh trướng chỉ còn lại một mình Ian.

Hắn cầm lên phong thư màu trắng, miệng phong thư được dán lại bằng một cái ấn bằng sáp tròn màu đỏ, hoa văn theo kiểu Gothic cổ.

Cũ kỹ, thần bí, mà trịnh trọng.

Trên cái ấn là hình bụi gai quấn quanh một thanh kiếm.

Đây là gia huy của gia tộc Russell. Nghe nói, đây là một gia tộc có lịch sử đồ sộ. Có người bảo bọn họ đến từ Rumani, kẻ khác lại nói nguồn gốc của họ là Anh quốc hoặc Italia. Tuy rằng thành viên gia tộc ít ỏi, nhưng tài lực cùng thế lực lại không gì sánh kịp, ảnh hưởng đến cả cơ mật quốc gia.

Ian xé mở phong thư, đem thư lấy ra.

Ánh mắt lướt qua một lượt những con chữ viết tay duyên dáng, tựa như những hình bóng phản chiếu lên mặt hồ: Ian thân ái, đã tám năm rồi chúng ta chưa gặp mặt. Tôi viết cho anh vô số thư, nhưng lại không nhận được hồi âm của anh, thật sự là đáng buồn làm sao. Nghĩ đến việc anh đang đứng giữa mảnh đất chìm trong khói lửa bom đạn, tôi thực sự chẳng an tâm chút nào. Tôi biết lấy quyền lực của gia tộc Russell buộc anh rời khỏi chiến trường là chuyện dễ dàng, nhưng như vậy, anh sẽ hận chết tôi can thiệp vào cuộc sống của mình. Tôi cũng từng nghĩ đến việc cho người mang về ảnh chụp của anh, nhưng bản thân lại không muốn bị hiểu lầm thành tên cuồng theo dõi, vì thế chỉ có thể nhẫn nại. Trong giấc ngủ, tôi thường xuyên tưởng tượng đến khung cảnh gặp lại anh, khiến đáy lòng tôi tràn ngập hạnh phúc. Nhưng đêm này, tôi lại mơ thấy một bụi tường vi đầy gia sắc, xuyên qua tim anh… Cho nên, tôi đành mời bác sĩ Brook chạy đến doanh trại của anh đóng quân. Vô luận thế nào, mong anh vẫn luôn sống tốt.

Đừng quên tôi đã từng nói, tôi không rõ chính mình sẽ trở thành ác ma, hay vẫn là kẻ săn ác ma. Nếu anh còn sống, ít nhất tôi biết vẫn có người dõi theo mình. Nếu anh chết, tôi sẽ vì anh báo thù, cũng chẳng sợ sẽ khiến thế giới này đảo điên, truy đuổi những kẻ hại anh đến tận cùng của Địa ngục.

Đầu ngón tay Ian mơn trớn những hàng chữ. Hắn có thể tượng tượng được tư thái Haley ngồi trước bàn làm việc, viết nên phong thư này. Mi mắt hạ thấp, dưới ngọn đèn là sóng mũi thẳng tắp ưu nhã, tư thái thân sĩ được giáo dưỡng vô cùng tốt.

Kỳ thực, hắn cũng không rõ Haley của hiện tại đã trở thành bộ dạng gì.

Chung quy, thời điểm gặp gỡ, người kia bất quá chỉ là một thiếu niên mười lăm.

Không nghĩ tới, trong chớp mắt, đã là tám năm.

Tiếp tục vùi linh hồn mình trong làn mưa bom bão đạn rốt cuộc cũng không có ý nghĩa gì, đã đến lúc hắn nên quay về.

Ian thu thập tốt hành lý của mình, viết đơn xin xuất ngũ.

Bởi vì biểu hiện ưu tú trong hành động lần này, hắn được trao tặng huân chương tử kim, vinh quang mà xuất ngũ.

Hắn về lại quê hương của mình, trong khi đồng đồi vĩnh viễn tha hương nơi đất khách.

Mở ra cánh cửa căn hộ chung cư cũ, một đám bụi bẩn lập tức đập vào mặt. Hắn mất trọn một ngày trời mới quét tước sạch sẽ mọi thứ, sau đó đổi luôn ga trải giường. Còn chưa kịp chớp mắt, hắn lại nhận được một cuộc điện thoại.

“Ha, lâu rồi không gặp, Ian”

Có lẽ là tên bạn hồi trung học, hoặc người họ hàng xa nào đó, nghe tin hắn xuất ngũ, cho nên gọi đến hỏi thăm, bồi đắp tình cảm các kiểu. Thế nhưng, với Ian mà nói, hắn chỉ muốn nhắm mắt, thưởng thức thời gian yên tĩnh một mình này.

“Tôi là Maddi Ronald Thuộc Cục điều tra liên bang, phân bộ New York Cậu không nhớ tôi sao? Tôi là thanh tra phụ trách vụ án liên quan đến tổ chức sát thủ “Hunter” tám năm trước Cậu từ trong tay tổ chức “Hunter” cứu được một thiếu niên, nếu không có cậu, chúng tôi vĩnh viễn không cách nào phá được vụ án này a”

Ian lập tức trợn tròn hai mắt, “Anh gọi nhầm số rồi, thanh tra Cục điều tra liên bang à.”

Hắn thật không muốn phải nhớ đến bất cứ chi tiết nào trong vụ án năm đó, cũng không muốn lại nghĩ về người thiếu niên kia, hoàn toàn chẳng muốn cuộc sống mình có bất cứ liên hệ gì với vụ án ấy. Hắn chỉ là muốn một lần nữa bắt đầu lại.

“Tôi biết mình không gọi nhầm số, Thượng úy Ian Connor Anh còn nhớ tám năm trước tôi đã ngỏ lời với anh không? Sức quan sát cùng khả năng hành động của anh, Cục điều tra liên bang luôn cần những nhân tài như vậy. Tôi hiện tại chính thức mời anh gia nhập với chúng tôi”

“Tôi đã bảo anh gọi nhầm số rồi.”

Đầu bên kia truyền đến tiếng cười.

“Tôi nói bản thân không có khả năng gọi nhầm số, bởi vì tôi hiện tại đang đứng ngay bên ngoài căn hộ của anh. Tôi cũng tận mắt trông thấy anh kéo hành lý của mình qua cửa nha.”

“Khốn nạn Anh cũng không để cho tôi nghỉ ngơi một chút sao?”

Ian từ trên giường lật đật đứng lên, dùng hết sức mở cửa, quả nhiên bắt gặp Maddi Ronald mặc tây trang đen đứng bên ngoài, đắc ý cười.

“Anh nhìn tang thương quá a. Tám năm trước, dù có để râu cũng nhìn rất đẹp trai nha.”

“Anh lại béo tốt trông thấy, thêm cái đầu hói này, anh có thường đi kiểm tra huyết áp cùng tim không đấy? Nếu hết thảy đều khỏe mình, hẳn là Cục điều tra liên bang vỗ béo người rất tài tình a.”

“Được rồi, bởi vì bản thân có chuyện cầu người, tôi đành tha thứ cho những công kích thiếu hòa nhã của anh đó.”

Ian cầm di động tùy tiện ném xuống giường, kéo ghế dựa ngòi xuống, trừng mắt với Maddi Ronald, “Thanh tra này, tôi mới vừa về đến nhà mình, anh không cảm thấy tôi cần chút thời gian điều chỉnh tâm tình, sau đó mới lên kế hoạch cho cuộc sống mới sao?”

“Phải sửa lại đi, tôi hiện tại không còn là thanh tra, mà là người phụ trách toàn phân bộ New York của Cục điều tra liên bang nha.”

Ian gật gật đầu, “Chúc mừng anh được thăng chức, bất quá này không liên quan đến tôi.”

“Đương nhiên liên quan đến anh a. Anh hẳn biết nội dung công việc của FBI chúng tôi có một mảng quan trọng là phòng chống tội phạm bạo lực.”

“Ừm ha.”

“Mà những vụ án giết người liên hoàn cũng là một phần trong đó.”

“Vì cái gì cứ nhắc tới mấy cái án liên hoàn giết người a? Không thể cho cuộc sống của tôi được lật sang trang mới sao?” Ian bóp trán.

“Haley Russell hiện đang là một trong những thanh tra FBI chịu trách nhiệm mảng đó.”

Ian lập tức ngẩng đầu, khó có thể tin được mà nhìn về phía Maddi Ronald.

“Anh đem lời vừa nãy… Lặp lại lần nữa xem?”

còn tiếp…