Editor: duong lieu
Tiêu Tề cười lạnh, cao ngạo nâng đầu, "Muốn giết muốn quả, tự nhiên muốn làm gì cũng được."
...
Tiêu Tề bị nhốt với tòa thành dưới đất trong lao, ở đây vốn là phòng trữ vật, sa mạc ốc đảo, xưa nay chưa từng nhốt người, không ngờ, lần đầu tiên nhốt, lại là chủ nhân của nó.
Hắc quả phụ bị giam ở sát vách Tiêu Tề.
Cũng không cùng một chỗ, bọn họ đối với tòa thành hiểu biết rõ, đương nhiên không dám đem bọn họ giam chung một chỗ.
Tiêu Tề bệnh nặng, đã mạng không lâu, nên như thế nào giải quyết chuyện này, muốn xem ý tứ Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi...
Anh ta thái độ kiên quyết, muốn anh ta buông tay, cũng không có khả năng.
Người ốc đảo, đều bị người của Lục Trăn giải quyết, không có bất kỳ tiếng động.
Đường Bạch Dạ bị thương, thể lực chống đỡ hết nổi, Hạ Thần Hi đỡ anh lên lầu, Lục Trăn cùng Hạ bảo bối ở dưới lầu, người của bọn họ ở phòng khách cùng bên ngoài làm thành một vòng, Hạ bảo bối hiếu kỳ bố trí tòa thành, mang theo Lục Trăn đi thám hiểm.
Đường Bạch Dạ nằm bò ở trên giường, cởi áo, Hạ Thần Hi nhận nước nóng, tẩy trừ vết thương của anh, bờ vai của anh bị đạn lạc gây thương tích, vô cùng nghiêm trọng, vết thương rất lớn, cô vốn cho là không nghiêm trọng.
Cởi y phục mới biết, bị thương rất sâu.
"Anh thế nào vẫn không nói?" Hạ Thần Hi thở gấp, bọn họ đi ở phía sau Tiêu Tề cùng nói lời vô ích lâu như vậy, không có xử lý vết thương của anh, sa mạc ốc đảo nhiệt độ cao, nếu là nhiễm trùng liền xử lý không tốt.
Đường Bạch Dạ mất máu quá nhiều, sắc môi tái nhợt, nhưng người rất nhẹ nhàng.
"Vết thương nhỏ mà thôi, anh nhịn được."
"Nói bậy." Hạ Thần Hi trầm giận, này há là tiểu thương, này đã là thương rất nặng.
Cô cẩn thận từng li từng tí lau vết máu, bôi thuốc, dùng vải xô bao vây lấy, Đường Bạch Dạ nghĩ nghiêng đi thân thể, Hạ Thần Hi lại làm cho anh nằm bò, không nên lộn xộn, Đường Bạch Dạ thực sự dở khóc dở cười.
Thực sự là tiểu thương, chính cô nhiều khẩn trương.
Cô thực sự là lâu lắm không trải qua cuộc sống tinh phong huyết vũ(chém giết bị thương), cho nên đối với điểm tiểu thương, cũng bất an như vậy.
Hạ Thần Hi xuống lầu, bưng một chén nước ấm.
Đường Bạch Dạ toàn thân tâm đều buông lỏng, có Lục Trăn cùng bảo bối ở, anh có thể an tâm, Thần Hi cũng an toàn, giải quyết Tiêu Tề, cũng sẽ không có tai họa ngầm, bọn họ là có thể lập tức trở về nhà.
Anh đã không thể chờ đợi được, muốn cùng Hạ Thần Hi cử hành một hôn lễ, một hồi bọn họ sớm nên cử hành hôn lễ.
Cô kiện cáo cũng giải quyết.
Trước mắt anh, xuất hiện tương lai tốt đẹp.
Bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn.
Vừa nghĩ tới cuộc sống sau này, khóe môi Đường Bạch Dạ hơi vung lên, vô cùng khoái trá.
Hạ Thần Hi cũng lây anh khoái trá, nhịn không được cười hỏi, "Nghĩ chuyện gì, đã vậy còn quá hài lòng?"
"Hôn lễ." Đường Bạch Dạ nói thẳng, trên mặt tất cả đều là nụ cười hạnh phúc, trước đây anh rất khinh bỉ nam nhân động một chút là lộ ra vô sỉ hạnh phúc tươi cười, vô cùng chói mắt, bây giờ, anh lại cảm thấy, cười như vậy, thực sự là khó có được.
Bất kể là ai, đều hẳn là muốn chúc phúc.
Anh và Thần Hi, trải qua quá nhiều, sinh tử, biệt ly, anh không muốn sẽ cùng cô tách ra.
Một chút cũng không muốn.
Hạ Thần Hi nhịn không được cười lên một tiếng, "Trở lại liền cử hành hôn lễ?"
"Phải, đấy là đương nhiên." Đường Bạch Dạ cười nói, "Chúng ta có thể có hôm nay quá không dễ dàng, anh muốn lấy em, em phải danh chính ngôn thuận vào Đường gia, là nữ nhân của anh."
"Không kết hôn, em cũng là nữ nhân của anh." Hạ Thần Hi nói, lời tiểu nữ nhân như vậy, cô nói đến vô cùng không thoải mái, có chút không thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới là Đường Bạch Dạ, trong lòng cô cũng rất ngọt.
Cô rất ít nói dỗ ngon dỗ ngọt.