Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 961: Đến sa mạc nhìn mặt trời 4




Editor: duong lieu

Mặc dù phẫu thuật xác suất thành công không cao, phi thường thấp, cũng so với đợi chết tốt lắm, nếu là chờ chết, càng một điểm cơ hội cũng không có, mổ, nói không chừng còn có thể có một tia hi vọng. Tiêu Tề, Tiêu Tề...

Cô sẽ khuyên anh ta.

Hắc quả phụ nói, "Đa tạ cô, tôi hi vọng cô nhanh lên một chút khuyên anh ta, anh ta bệnh tình đã rất nghiêm trọng, hôm nay sốt cao không lùi, không biết ngày mai lại sẽ có cái bệnh trạng gì, sớm ngày mổ, cơ hội cũng cao một chút, càng là lâu, cơ hội càng là xa vời."

"Tôi minh bạch, cô yên tâm."

Hắc quả phụ gật đầu, chân thành cảm tạ Hạ Thần Hi.

Hạ Thần Hi đến phòng ngủ chính thất lầu hai, Tiêu Tề vừa mới uống thuốc, toàn thân không thoải mái, trên mặt có ửng hồng không bình thường, bởi vì phát sốt, mắt con ngươi của anh ta rất hồng, tất cả đều là tơ máu, thoạt nhìn có chút gầy yếu.

Cô lần đầu tiên nhìn thấy, Tiêu Tề gầy yếu như vậy.

Trong lòng cô như ngăn một mảnh đất phương.

Anh ta bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng.

"Tiêu Tề, chúng ta nói một chút, được không?" Hạ Thần Hi ngồi xuống, giọng điệu thậm chí là mềm nhẹ, cô nói đạo, "Tôi tin, anh còn nguyện ý nghe tôi nói, tôi cũng tin, anh không muốn qua ngày như vậy."

Tiêu Tề trầm mặc nhìn cô, tịnh không trả lời, Hạ Thần Hi nói, "Mặc dù anh tôi không trở lại được quá khứ, nhưng tôi cũng chưa bao giờ từng muốn anh không được tốt, tôi hi vọng anh được tốt, được hạnh phúc."

Tiêu Tề cười khổ, "Không có em, anh gì tới hạnh phúc."

"Anh sai rồi, không có tôi, anh sẽ hạnh phúc hơn, nếu là anh đã quên tôi, tôi tin, có thẳng tới trời cao cùng anh, anh nhất định sẽ e rằng so với hạnh phúc, ai cũng hâm mộ." Hạ Thần Hi khẽ nói.

Tiêu Tề lại không trả lời.

Hạ Thần Hi chân thành nói, "Tiêu Tề, tôi biết, anh bị bệnh, anh xem một chút thuốc ở trên bàn, anh lừa tôi, thân thể của anh ngày càng lụn bại, đã suy sụp, anh còn muốn lừa gạt tôi tới khi nào?"

Tiêu Tề trầm sắc mặt, xẹt qua một mạt nhếch nhác.

Bi ai lan tràn.

"Thẳng tới trời cao thật nhiều miệng."

Hạ Thần Hi nói, "Dù cho cô ta không nói, tôi cũng sẽ biết, anh cho là có thể giấu giếm bao lâu, Tiêu Tề, anh bị bệnh, vì sao không nói cho tôi, tại sao muốn dùng phương thức như thế đến nhốt tôi, anh nếu nói thật cho tôi biết, có lẽ, giữa chúng ta sẽ không biến thành như vậy."

Tiêu Tề sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, lãnh ngạnh lộ ra cứng cỏi.

"Anh không muốn em đáng thương anh."

Hạ Thần Hi nói, "Anh nói bậy bạ gì đó, cái gì đáng thương? Anh Tiêu Tề là cần người khác đáng thương sao? Anh cũng quá nhìn thấp chính mình, tôi chỉ muốn giúp anh, không muốn anh tự giận mình như vậy."

Sa mạc phong, mang theo nhiệt khí.

Trong phòng lại tất cả đều là nhiệt khí.

Tiêu Tề nằm ở trên giường, đắp chăn hơi mỏng, như người bệnh lâu, Hạ Thần Hi nhìn, có chút không đành lòng, Tiêu Tề nói, "Anh đã không thể cứu được."

"Thần Hi, anh cũng không muốn thương tổn em, anh chỉ nghĩ im lặng, đi hết trong khoảng thời gian này, anh không có mấy tháng có thể sống."

"Xin em đáp ứng anh, đừng rời khỏi anh, bồi anh đi hết đoạn đường này, được không?"

"Nếu anh có thể chết ở bên cạnh em, anh cũng không tiếc nuối."

Hạ Thần Hi đột nhiên cảm thấy phẫn nộ, "Tiêu Tề, anh chưa bao giờ là người nhu nhược, vì sao không dám mặt đối với mình bệnh, này cũng không phải bệnh nan y, thầy thuốc nói, chỉ muốn động thủ thuật, luôn có cơ hội sống sót, anh tại sao muốn buông tay."

"Thần Hi, đừng lừa mình dối người, loại phẫu thuật này, không có tiền lệ sống sót, tất cả đều là chết ở trên bàn mổ, tỷ lệ xa vời như vậy, chẳng qua là thầy thuốc lừa gạt gia thuộc, muốn cho gia thuộc có một hy vọng mà thôi."