Editor: Hạ Trần
Hạ Thần Hi không có ý ở lâu nơi này, ôm meo meo rời khỏi, cô nghe thấy sau lưng Tiêu Tề nghiêm khắc hỏi, nhưng chuyện này cùng cô không quan hệ.
Cô nắm lấy, không biết Sophie như thế nào.
Có thể tìm được Đường Bạch Dạ hay không, cô cầu khẩn Sophie có thể biết Đường Bạch Dạ là ai, biết đi chỗ nào tìm Đường Bạch Dạ, bằng không, tất cả cũng vô ích.
Ban đêm, hắc quả phụ cùng Tiêu Tề vẫn ở trong thư phòng không biết nói chuyện gì, Hạ Thần Hi không đói, đơn giản ăn một ít thức ăn trở về trên lầu, một lát, cô nghe dưới lầu có thanh âm khắc khẩu, Hạ Thần Hi nhịn xuống hiếu kỳ trong lòng, không có ra cửa.
Hắc quả phụ cùng Tiêu Tề có thể tranh luận, trừ chuyện của cô, đã không phải chuyện gì khác, hắc quả phụ vẫn hy vọng có thể khuyên Tiêu Tề quay đầu lại, vẫn chưa bao giờ buông tha, cô cũng thường xuyên nghe thấy thanh âm bọn họ cãi nhau.
Meo meo hôm nay rất hưng phấn, vẫn cắn tay Hạ Thần Hi, ngao ô gọi, lúc ăn cơm liền ném đuôi, thấy Tiêu Tề lại rất yên tĩnh, Tiêu Tề đi, nó cũng rất kích động, rất là khác thường.
Hạ Thần Hi không biết vì sao.
"Meo meo, con rốt cuộc làm sao vậy?" Hạ Thần Hi ôm meo meo hỏi.
Meo meo ngao ô gọi cô, hận không thể có thể nói tiếng người, Hạ Thần Hi không hiểu ý của nó, bộ dáng nó rất thống khổ, Hạ Thần Hi ôm nó, đích xác không hiểu nó muốn biểu đạt cái gì.
Nó hưng phấn như thế, nhất định không phải nguy hiểm.
Nếu là nguy hiểm, meo meo sẽ biểu đạt theo cách khác, biểu đạt kiểu này, hẳn là tin vui, nhưng cô bị nhốt trong sa mạc, có thể có chuyện gì vui?
Hạ Thần Hi cảm thấy lẫn lộn, bộ dáng meo meo rất ủy khuất.
"Meo meo, con rốt cuộc muốn nói cái gì a."
Meo meo ô ô kêu, cắn tay Hạ Thần Hi muốn mang cô ra cửa, Hạ Thần Hi cũng không nghĩ sẽ ra cửa, meo meo ngoắt ngoắt cái đuôi, vẫn gọi, Hạ Thần Hi nói, "Meo meo, đừng gọi, mammy mệt nhọc, buồn ngủ."
Meo meo ủy khuất vô cùng, nhưng cũng không thể tránh được, nó nhảy xuống sàng, chạy ra cửa, Hạ Thần Hi cũng không cùng nó cùng nhau hồ nháo, nằm xuống nghỉ ngơi, meo meo ban đêm thường đi loạn, nó từng theo bên người Tiêu Tề nhiều năm, thuộc hạ của anh đều biết meo meo.
Sẽ không làm thương tổn meo meo, Hạ Thần Hi cũng yên tâm.
Cô xem sách một hồi, đêm đã khuya, cô tắt đèn nghỉ ngơi, ngủ được mơ mơ màng màng, phảng phất thanh âm có người vào, Hạ Thần Hi bị đánh thuốc, ban đêm cảm giác càng mẫn cảm, một chút tiếng bước chân nhẹ là có thể nghe được.
Hạ Thần Hi xoay người, đột nhiên một đạo bóng mờ nhào tới, mang theo một cỗ mùi vị quen thuộc, tắt đèn, ban đêm quá đen, Hạ Thần Hi nhất thời cũng thấy không rõ lắm là ai, cô vô ý thức cho rằng là thuộc hạ của Tiêu Tề muốn tới giết cô.
Cô đột nhiên kêu lên, muốn kêu Tiêu Tề đến, ai biết vừa mới lên tiếng hô, một đôi bàn tay to liền che môi của cô, sinh sôi áp chế thanh âm của cô, Hạ Thần Hi hoảng sợ mở to hai mắt, người nọ lấy mở tay ra, Hạ Thần Hi được tự do, vừa muốn kêu người, người nọ quặc ở môi lưỡi của cô.
Môi của anh ta rất mềm mại, mang theo khát khao cấp thiết, thân thể cách chăn, đè nặng lên cô, một tay cố định đầu của cô, không cho phép cô trốn tránh, Hạ Thần Hi giãy giụa, tránh né trái phải, đầu lưỡi người nọ, xông vào bên trong môi của cô.
Giãy giụa một lúc, Hạ Thần Hi đột nhiên chần chừ một chút, giật mình, nam nhân quấn lấy đầu lưỡi của cô, hướng chính mình gắn bó nuốt, giống như muốn đem cô nuốt xuống, vô cùng càn rỡ, dã man, bá đạo.
Đầu lưỡi tiếp xúc, cảm giác quen thuộc cùng tâm động kéo đến.
Hạ Thần Hi nức nở một tiếng, đột nhiên thân thủ ôm lấy cổ của anh ta.
Đường Bạch Dạ, anh rốt cuộc đã tới.