Editor: Hạ Trần
Đứa bé càng phấn nộn đáng yêu, vừa nhìn xem ra rất thông minh.
"Tôi có dự cảm, tôi nhất định sẽ tìm được Thần Hi." Đường Bạch Dạ nói, ba người đi lướt qua trước mặt Sophie, Sophie nhận ra Lục Trăn cùng Hạ bảo bối, bọn họ từng đến trại giam xem qua Hạ Thần Hi cùng Lý Hoan Tình.
Sophie trong lòng đấu tranh tư tưởng, cô không biết mình không nên nói hay là nên nói với Đường Bạch Dạ nơi Hạ Thần Hi đang ở, nếu là nói ra tung tích của bọn họ, cô có thể có cái kết quả gì tốt hay không, cô đã không phải là mười tám tuổi, một cô gái đầy nhiệt huyết.
Cô cho dù muốn giúp Hạ Thần Hi, cũng muốn củng cố lợi ích của mình.
Sophie suy nghĩ một hồi, trong lòng cô âm thầm làm một so sánh, xem cách Đường Bạch Dạ cùng Lục Trăn ăn mặc, tác phong hành sự, bọn họ hẳn là người rất có thân phận địa vị, Hạ Thần Hi lại là người lợi hại như vậy, bối cảnh bọn họ nhất định rất mạnh.
Cô bước nhanh tới vài bước, "Đường Bạch Dạ, tôi có tin tức Hạ Thần Hi."
Đường Bạch Dạ cấp tốc xoay người lại, Lục Trăn cùng Hạ bảo bối cũng nhìn về phía Sophie, Đường Bạch Dạ bước nhanh tới, con ngươi nhìn về phía Sophie, "Cô nói cái gì?"
"Anh là Đường Bạch Dạ?"
"Cô có tin tức Hạ Thần Hi?"
Sophie gật gật đầu, Hạ bảo bối kinh hỉ nhìn về phía Sophie, "Cô thật sự có tin tức của mẹ tôi?"
Sophie lấy làm kinh hãi, Hạ Thần Hi đã có đứa nhỏ gọi mammy? Thật là nhìn không ra, quá làm người ta kinh ngạc.
Cô thu hồi kinh ngạc trong lòng, kiên định nói, "Đúng vậy, tôi có tin tức Hạ Thần Hi, là cô ấy bảo tôi ra tìm Đường Bạch Dạ trở lại cứu cô ấy, tôi tên Sophie, lần trước cô ấy vượt ngục mang tôi cùng nhau trốn, chúng tôi mỗi người một hướng, lần này ngoài ý muốn gặp phải cô ấy, cô ấy nói cho tôi biết, cô ấy bị nhốt, cần Đường Bạch Dạ đi cứu cô ấy."
Đường Bạch Dạ vô cùng kinh hỉ, tìm nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng có tin tức Hạ Thần Hi, Đường Bạch Dạ khẩn trương hỏi, "Cô ấy có khỏe không? Có bị thương không?"
Sophie lắc lắc đầu, trong lòng cũng âm thầm hâm mộ Hạ Thần Hi, đây là người yêu của cô cùng đứa nhỏ, thật tốt, có người tận tâm tận lực tìm cô như thế, cô có một cảm tình cùng hậu thuẫn thâm hậu như thế.
Cũng khó trách, cô ấy tự tin, ung dung như vậy.
Cô lại cái gì cũng không có.
"Cô ấy ở đâu?"
Sophie nói, "Ở chỗ sâu trong Sa mạc, có một ốc đảo, nơi đó sợ rằng khó tìm, đúng rồi, hôm nay có người ra mua hoa bách hợp."
...
Sophie đi rồi, tâm tình Hạ Thần Hi vẫn rất tệ, thấp thỏm bất an, vẫn nhìn phương hướng sa mạc, hận không thể nhìn thấy Đường Bạch Dạ từ bên kia đi đến, đi tới trước mặt cô, Đường Bạch Dạ...
Cô cùng Sophie không kịp công đạo rõ ràng, cũng không biết Sophie có biết Đường Bạch Dạ là ai hay không, có biết đi chỗ nào tìm Đường Bạch Dạ hay không.
Cô đối với Sophie, cũng không phải là rất tín nhiệm, chỉ là không có biện pháp, chỉ có thể xin giúp đỡ với cô ta, xem như là đánh bạc, đánh cuộc một lần, thắng hay thua, chờ xem kết quả mà thôi, cô cảm thấy Sophie sẽ không tận tâm giúp cô.
Nhưng, có hi vọng, vẫn tốt hơn là không có hi vọng nào.
Cô hi vọng Sophie có thể giúp cô.
Đường Bạch Dạ có thể xuất hiện.
Phương Đông đoạt quyền cũng không thể làm Tiêu Tề xuất hiện, có thể nghĩ, Tiêu Tề là có chủ ý quyết định, sẽ không ra sa mạc, chỉ có thể là Đường Bạch Dạ tìm tới, bọn họ còn có một tuyến hi vọng.
Sắc trời dần dần tối, một lần rời sa mạc là vài tiếng đồng hồ, người ra mua hoa, ngày hôm sau mới có thể trở về, bởi vì ban đêm sa mạc rất nguy hiểm, bọn họ đi lại cũng không tốt, Hạ Thần Hi một người thấp thỏm bất an, cũng không cách nào ngủ.
Dưới lầu, có một chút tiếng vang kỳ quái.
Hạ Thần Hi đi ra cửa phòng, nghe thấy tiếng ho khan.