Editor: Kina.
"Tôi không có hứng thú." Hạ Thần Hi nói, nhàn nhạt nói, "Anh cũng biết, tôi chưa bao giờ là người thích ngắm trăng ngắm hoa, đối việc này không có hứng thú."
"Anh nhớ trước đây em rất thích nằm ở trong sa mạc ngắm sao." Tiêu Tề nói, ôn nhu hỏi, "Em bây giờ không còn thích sao?"
"Không thích." Hạ Thần Hi nhàn nhạt nói, cô biết mình tàn nhẫn, nếu không tàn nhẫn, cô có thể thế nào, mỗi lần cô cự tuyệt, đối với Tiêu Tề mà nói, đều là một đao, nhưng cô không có biện pháp, chỉ có thể làm như vậy.
"Không thích không sao, vậy em thích gì?" Tiêu Tề hỏi, có chút cẩn thận từng li từng tí.
Hạ Thần Hi nói, "Thứ tôi thích nhất định anh không thích, anh cần gì phải hỏi đâu?"
Tiêu Tề trầm mặc, anh ta nhìn Hạ Thần Hi, "Thần Hi, em thật chán ghét anh như vậy sao, luôn nói với anh không muốn sao?"
"Anh muốn tôi không ghét anh như thế nào? Tôi lớn như vậy, chưa từng bị ai nhốt như thế, Tiêu Tề, anh thực sự rất quá đáng, anh biết không?" Hạ Thần Hi khó chịu nói, "Anh không thể buông tha tôi, chúc phúc tôi hay sao?"
"Anh làm không được."
Hạ Thần Hi chán nản, Tiêu Tề nhìn Hạ Thần Hi, ánh mắt ưu thương, anh ta xưa nay lãnh ngạnh, lộ ra ánh mắt ưu thương như vậy, Hạ Thần Hi nhìn cũng khó chịu, cô không có thói quen nhìn Tiêu Tề như vậy.
Giống như, không có ngày mai, giống như, giữa bọn họ, chỉ có hôm nay.
Anh ta nghĩ phải bắt được trái tim cô mọi lúc.
Một đội lạc đà đi qua, chuông đinh đương đeo trên cổ, uống nước ở hồ nước bên cạnh, có hai ba người chăn đi theo phía sau lạc đà, Hạ Thần Hi nhận ra, đây là người của Tiêu Tề, bọn họ quanh năm ở trong sa mạc, là người coi giữ ở đây.
Đã đem ốc đảo trở thành nhà.
Những người đó không muốn quấy rầy, lạc đà là động vật thường thấy nhất trong sa mạc, bọn họ thường cưỡi lạc đà đến chỗ sâu trong sa mạc đi chơi, ngày đó cô vô ý nghe nói qua, cách nơi này một ngày đường, còn có một ốc đảo khác.
Chỗ đó còn có một ốc đảo khác, phiến ốc đảo kia rất lớn, có rất nhiều cư dân, mặc dù cách một ngày đường, nhưng giữa hai ốc đảo, chưa từng đi lại, bọn họ không thể đến đây, bởi vì nửa đoạn đường này nổi danh là sa mạc mê cung, bất luận ai ở đây cũng sẽ lạc đường, không thể phân rõ xuôi ngược, mặc dù vẫn đi thẳng hướng Đông, cũng không cách nào đến ốc đảo này.
Đoạn đường sa mạc mê cung này, ban đầu là Tiêu Tề thiết kế, chính là không muốn để cho bọn họ tới ở đây, quấy rầy cuộc sống yên ổn của anh ta.
Người của anh ta ở đây nhiều năm lục lọi, lại có bản đồ, mới có thể trở về.
Tòa thành lớn, xung quanh lại có vài biệt thự nhỏ, tổng cộng có tám người ở sa mạc, bình thường căn bản không thấy mặt.
Hạ Thần Hi như có điều suy nghĩ, nếu trong số bọn họ có người chịu giúp cô, vậy cũng rất tốt.
Nhưng loại ý nghĩ này, cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, bọn họ đối Tiêu Tề rất trung thành, là đội thân vệ của Tiêu Tề, bằng không, Tiêu Tề cũng sẽ không để cho bọn họ cùng sống trong sa mạc, bọn họ hai ba ngày ra ngoài một lần.
Thỉnh thoảng đến ngoại thành mua đồ, sau đó trở về.
Lần này là đi ra vận chuyển thức ăn.
Sở dĩ không có sử dụng máy bay trực thăng, chính là vì tránh tai mắt của người khác, bọn họ sống ở nơi này nhiều năm như vậy, người trong nội bộ Hoả Vân cũng không biết, cho nên, dù có người muốn tìm Tiêu Tề, cũng tìm không được.
Tâm tư Tiêu Tề thực sự rất kín đáo, loại kế hoạch này cũng có thể nghĩ ra được.
Kỳ thực, ốc đảo rất thích hợp cho một ít cây nông nghiệp sinh trưởng, mấy người họ sống ở đây coi như là tự cấp tự túc, lúa mạch, cây ngô, hạnh nhân, ở đây đều có thể cung cấp, còn có một chút hoa quả nhiệt đới.