Desert Eagle, đã nhắm ngay Tiêu Tề, các huynh đệ phía sau Đường Bạch Dạ, cũng nhanh chóng rút súng ra, cùng chỉ vào người của Tiêu Tề, cơ hồ là trong cùng lúc, người của Tiêu Tề cũng chỉa súng về phía Đường Bạch Dạ.
Trong lúc nhất thời, trên sân bay nhỏ, khói thuốc súng nổi lên bốn phía.
Tất cả đều sẵn sàng chết.
Giết chóc như vậy bọn họ đã quen thuộc, chỉ cần ra lệnh một tiếng, nơi này chính là hơn mười thi thể.
Tiêu Tề trầm giận, "Đường Bạch Dạ!"
Gió đêm thổi bay áo gió Đường Bạch Dạ, như chiến thần Tu La, anh tuấn mỹ lệ, Tiêu Tề trầm giận đến cực điểm, sắc mặt Đường Bạch Dạ như băng, "Anh còn dám đi một bước, tôi sẽ làm anh vĩnh viễn không trở về Pháp được."
Lời của Đường Bạch Dạ, từng chữ như đao.
Tiêu Tề giận dữ, "Anh rốt cuộc muốn như thế nào?"
"Người của tôi muốn lục soát máy bay của anh." Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, đây là chuyện cần phải làm, Thần Hi có lẽ ở trên phi cơ ngay phía sau Đường Bạch Dạ, Tiêu Tề nhất định không ngờ Đường Bạch Dạ nhanh như vậy liền động thủ.
Tiêu Tề giận dữ hỏi, "Nếu là lục soát không có người?"
"Lục soát không có liền lục soát không có." Đường Bạch Dạ lạnh lùng cười, lục soát không có người hắn anh liền tiếp tục tìm, có cái gì tốt hỏi, Tiêu Tề hừ lạnh, phất tay áo, "Anh như vậy cố tình gây sự, đừng cho là tôi cùng anh như nhau lấy lấy tính mạng các huynh đệ ra đùa, anh đã muốn lục soát, vậy thì liền mời."
Đường Bạch Dạ hơi nâng cằm, một người nhanh chóng kiểm tra trên máy bay, hoàn toàn trống, người kia đi xuống, khẽ lắc đầu một cái, anh đã lục soát toàn bộ mỗi một góc trên máy bay, không ai.
Trên phi cơ có thể có chỗ giấu người, tìm khắp toàn bộ.
Hạ Thần Hi xác thực không ở trên phi cơ.
Đường Bạch Dạ hơi có chút ngoài ý muốn, Thần Hi không phải Tiêu Tề mang đi, chẳng lẽ là đã đoán sai?
Tiêu Tề cười lạnh hỏi, "Đường tiên sinh, hài lòng sao?"
Tiêu Tề là nghiến răng nghiến lợi hỏi, ẩn có lửa giận, Đường Bạch Dạ nặng nề nhìn hắn anh ta, thật không phải là Tiêu Tề sao? Kia sẽ là ai, là ai mang Thần Hi đi, như vậy vô thanh vô tức, còn có ai có thể có bản lĩnh, mang đệ nhất sát thủ đi?
Tiêu Tề, là anh giấu được quá tốt, còn là tôi thực sự đã đoán sai?
Không, nhất định sẽ không sai, tuyệt đối sẽ không lỗi.
Nhất định là Tiêu Tề, chỉ là, người Đường Bạch Dạ tìm không được mà thôi.
Tiêu Tề trầm giọng nói, "Đường Bạch Dạ, anh thực sự là buồn cười, tôi vốn chính là hôm nay đã sớm cùng Thần Hi nói lời từ biệt, cô ấy muốn cùng anh cùng nhau ở tại chỗ này, tôi cũng chúc phúc cô ấy. Bây giờ, Thần Hi không thấy, anh lại đến làm khó dễ cùng tôi, anh còn có bản lĩnh khác sao?"
"Thần Hi gặp phải anh, tầng tầng đau khổ, nhận hết khổ sở, thậm chí bị nữ nhân bên cạnh anh đánh chết đứa nhỏ, thiếu chút nữa muốn mạng của cô ấy, anh lại cái gì cũng không làm, còn để cho Lâm Lâm chạy thoát."
"Bởi vì anh, cô ấy mình đầy thương tích, bây giờ, không thấy cô ấy, anh trừ nổi giận, còn có thể làm cái gì?"
"Nếu là anh không thể bảo vệ tốt Thần Hi, xin anh rời khỏi cô ấy, đừng làm bẩn cô ấy, tôi sẽ bảo vệ tốt cô ấy, sẽ không để cho Thần Hi lại chịu một chút ủy khuất."
...
"Câm miệng!" Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Tiêu Tề, đừng lật ngược phải trái đen trắng, Thần Hi ở bên cạnh tôi, là khổ hay hạnh phúc, anh không có quyền xen vào, tôi có thể bảo vệ tốt cô ấy hay không, cũng không tới phiên anh nói nửa câu, anh nhiều nhất chẳng qua là bạn trai cũ của cô ấy, đừng tưởng rằng anh có tư cách gì, đối với chuyện của chúng tôi khua tay múa chân."
Tiêu Tề có chút thẹn quá hóa giận, Đường Bạch Dạ lạnh lùng nhìn Tiêu Tề, đứng chắp tay, tư thái cao ngạo, phóng đãng, "Thần Hi không thấy, cô ấy nhất định ở chỗ anh, đừng cho là tôi tìm không được người, tôi để anh rời khỏi."
...