Editor: Hạ Trần
Beta: Thanh Huyền
”Em...” Lâm Lâm gấp đến độ vẫn khóc, Đường Bạch Dạ trước đây cảm thấy, cô khóc
như thế, làm nhân tâm rất đau, bây giờ lại cảm thấy rất phiền chán, đặc
biệt biết cô có điều mờ ám.
Thần Hi chảy không ít máu, rốt cuộc
bị thương chỗ nào, bây giờ lại ở đâu, có phải hay không đang oán hận
anh, Lâm Lâm nói với cô cái gì, anh toàn bộ không biết.
Hạ Thần Hi là một người có tâm sự liền để trong lòng mình.
Cô có thói quen, tự mình quyết định, nếu là cô tính toán cùng anh nhất đao lưỡng đoạn, từ đó cũng sẽ không cho anh cơ hội.
Giống như Tiêu Tề lúc trước.
Cô yêu Tiêu Tề như vậy, kết quả, nói xoay người liền xoay người, làm được tuyệt tình như vậy, không cho Tiêu Tề một chút cơ hội.
Đường Bạch Dạ biết, giữa bọn họ, thù sâu như biển, có quá nhiều khúc mắc.
Anh đã từng nghĩ rằng, anh có thể cứng rắng hạ quyết tâm, giết nữ nhân anh yêu nhất.
Cho đến khi cô thực sự gặp chuyện không may, anh mới biết, chính mình lo lắng bao nhiêu, sợ hãi bao nhiêu, sợ mất đi bao nhiêu.
Bây giờ, tin tức của cô hoàn toàn không có.
Anh lo lắng cho cô, đồng thời cũng sợ hãi.
Anh sẽ biến thành Tiêu Tề thứ hai.
”Đường ca ca, em không thương tổn cô ta.” Lâm Lâm khóc nói.
”Anh xem qua thu hình taxi, chỉ có em cùng cô ấy, em cố ý lái một chiếc xe ở cửa bệnh viện chờ cô ấy, Lâm Lâm, em nói cho anh biết, em muốn làm cái
gì? Giết cô ấy?”
”Em không có!” Lâm Lâm phủ nhận, “Cô ta bị người mang đi, em không biết là ai.”
”Là ai?”
”Em không biết.” Lâm Lâm đem tất cả phủ nhận, “Em không biết, Đường ca ca, anh tin em, em thật không có giết cô ta.”
Đường Bạch Dạ cũng không tin Lâm Lâm nói, chỉ là cô nói Hạ Thần Hi bị người mang đi?
”Cô ấy bị người mang đi?”
”Em không biết, em không biết...”
”Em nói Thần Hi nổ súng đánh em, cô ấy lại bị thương chỗ nào?”
Đường Bạch Dạ lại một lần nữa hỏi, mỗi hỏi một câu, sắc mặt của anh lại càng
kém, quả thực có thể nói là sắc mặt Diêm La, hết sức khó coi, Lâm Lâm sợ hãi không ngớt, nhịn không được hô to, “Anh tại sao muốn chất vấn em,
hiện tại em là người bị hại. Em bị cô ta phá hủy dung, cô ta nổ súng
đánh em, anh vì sao không đi tìm cô ta giúp em đòi lại công đạo, cô ta
cũng đã giết chị, anh chẳng lẽ đã quên sao?”
”Chẳng lẽ, anh còn cảm thấy tất cả là lỗi của em sao?”
Đường Bạch Dạ lạnh lùng nhìn cô, nhíu mày, anh đối với Lâm Lâm, đã không hề tín nhiệm.
Câu hỏi lần này, cô trăm ngàn chỗ hở.
Không đáng tín nhiệm.
”Đường ca ca, cô ta giết chị, đem em hại thành như vậy, anh tỉnh lại đi, nói
không chừng, người kế tiếp cô ta muốn giết chính là anh, anh không nên
lại tưởng niệm cô ta, sống chết của cô ta cùng anh cũng không có quan
hệ.” Lâm Lâm thống khổ nhìn Đường Bạch Dạ.
Cô xuống giường bệnh,
kéo tay Đường Bạch Dạ, “Đường ca ca, van anh, quên cô ta đi, cô ta là
một nữ nhân đáng sợ, cô ta giết người như ma...”
”Câm miệng!”
Đường Bạch Dạ đang muốn hất tay của cô ra, cửa phòng bệnh chợt bị mở ra, chỉ thấy một người mang khẩu trang, mặc áo bác sĩ nữ tiến vào, Đường
Bạch Dạ đang muốn đuổi cô ta ra, chợt nhìn thấy ánh mắt quen thuộc.
Phản chân đá nữ nhân ở cửa.
Kéo khẩu trang.
Chính là Hạ Thần Hi.
”Thần Hi...” Đường Bạch Dạ cuống quít tiến qua, vừa mới đụng tới tay cô, Hạ
Thần Hi tránh, trầm giọng nói, “Không cho phép chạm vào tôi.”
Cô
thanh âm lãnh lệ, Đường Bạch Dạ hơi kinh hãi, ánh mắt cô nhìn anh, như
nhìn một kẻ địch, sắc bén rét thấu xương, Hạ Thần Hi chưa bao giờ từng
dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, giống như, anh tất cả cùng với cô một
chút quan hệ cũng không có, trong lòng anh kinh hãi.