“Cô biết không? Tôi
vừa mới biết được tôi có đứa nhỏ, không được một giờ, tôi liền mất đi.”
Hạ Thần Hi lòng như đao cắt, “Tôi bây giờ hi vọng rất nhiều, chính mình
lúc ấy có thể mạnh mẽ hơn, đã có thể bảo trụ được mạng sống của babay
rồi.”
”Đứa nhỏ này tới không phải lúc, thân thể của tôi vẫn không tốt, nó nhất định cảm thấy là tôi bạc đãi nó, cho nên muốn rời
xatôi.”
Hạ Thanh vẫn là nắm tay Thần Hi, trầm giọng nói, “Chị
yên tâm, em sẽ đem Lâm Lâm bầm thây thành nghìn mảnh, để báo thù cho đứa nhỏ.”
Hạ Thần Hi cười khổ, hơi nhắm mắt lại, Hạ Thanh thấy mình
cũng không có cách nào để tiếp tục an ủi Thần Hi nên rất rối, vừa lúc Cố Thất Thất đi vào, Thần Hi nhìn về hướng của Cố Thất Thất với ánh mắt
giống như lúc mới thấy cô còn nhờ mình cứu giúp, Cố Thất Thất mờ mịt, cô không biết an ủi khi người ta bùn như thế nào, bây giờ lại không
biếtnên nói gì cho phải, bởi vì cô chưa từng trải qua cảm giác tuyệt
vọng khi mất con của mình như vậy.
Hạ Thanh thông minh lanh lợi,
phản ứng rất nhanh, tài ăn nói lại tốt, còn cô thì lúc nào cũng im lặng, cô cùng Hạ Thanh cùng nhau hợp tác, đều là Hạ Thanh nói chuyện, còn cô
thì chỉ việc động thủ, nếu xảy ra vấn đề gì, luôn luôn do Hạ Thanh đứng
ra đàm phán hoặc giải quyết,cô thìphụ trách lo việc động thủ nếu
giải quyết không được vấn đề.
Vì thế Cố Thất Thất cô lại càng không có khiếu an ủi người khác.
Hạ Thanh quýnh lên, “Chị, em hiện tại liền đi bệnh viện đem tiện nhân kia đã chết chưa đã.”
Hạ Thanh là một cô gái nói là làm liền, so với Hạ Thần Hi càng sạch sẽ
nhanh nhẹn hơn chút, nói một không hai, Hạ Thanh vừa mới đứng lên, liền
bị Thần Hi kéo lại tuy lực đạo không lớn, nhưng theo độ mạnh yếu của
Thần Hi, cô lại một lần nữa ngồi xuống vị trí vừa rồi.
”Ai thiếu nợ tôi, chính tôi sẽ tự đòi lại gấp mười lần.” Hạ Thần Hi nói từng chữ một vô cùng rõ ràng.
Hạ Thanh gật đầu, sau đó Hạ Thần Hi tinh tế quan sát Hạ Thanh trước mắt
mình, Hạ Thanh rất trẻ tuổi, thoạt nhìn không quá hai mươi tuổi, mái tóc dài đen nhánh thẳng đuộc, có một khuôn mặt xinh đẹp và đầy quyến rũ,
tất cả đều mang theo vẻ phong tình, từ lúc vào đến giờ luôn treo nụ cười thản nhiên, thoạt nhìn càng thấy yêu mị, tư thái nhẹ nhàng, vóc người
cao gầy, thoạt nhìn giống nữ diễn viên Âu Mỹ trong phim điện ảnh, thuộc
vai những người phi thường và vô cùng lợi hại, sạch sẽ, nhanh nhẹn quyến rũ như những đặc công chuyên nghiệp.
Thần Hi còn thấy một ngưởi
con gái trong phòng nữa nhưng phong cách hoàn toàn khác xa Hạ Thanh,
thanh diễm tuyệt trần, ngũ quan tinh tế, vừa nhìn liền biết là con lai,
cũng là tóc đen dài như mực, hai tròng mắt đen huyền, chỉ là thần sắc
quá băng lãnh, thú thật nhìn có cảm giác như một tản băng di động vậy,
chân mày rậm dài và được tỉa mỏng làm ta có cảm giác như tuyết đang rơi.
Khi Thần nhìn vào cách hai người nói chuyện liền biết hai người là chị em tốt.
”Cô kêu tôi là gì?” Thần Hi đã nghe thấy Hạ Thanh kêu mình là chị mấy lần rồi.
Hạ Thần Hi giãy giụa đứng dậy, thân thể không được tốt cho lắm, vẫn có
chút suy yếu, Hạ Thanh đỡ Thần Hi, đem gối lót ở sau lưng Thần Hi cho cô dựa vào, trầm giọng nói, ‘’Chị, em là Hạ Thanh, năm nay hai mươi tuổi,
chúng ta là chị em ruột cùng cha cùng mẹ sinh ra.”
Hạ Thanh giải
thích, một câu hay một lời vô ích cũng không có, cũng không cóhỏi Thần Hi vì sao không nhớ mình, cũng không hỏi Thần Hi, có phải hay không, là không có một chút ấn tượng nào về quá khứ, chỉ là quyến rũ nhìn Hạ Thần Hi cười thật tươi.
Đầu của Thần Hi đột nhiên rất đau khi nghe chuyệnHạ Thanh là em gái của mình.
Thần Hi gần đây rất thường hay nhớ tới sự tình trước kia, lại bất lực, mỗi
lần nếu muốn nhớ lại thì đầu rất đau, như có người cầm dao nhỏ từng nhát từng nhát đâm vào đầu Thần Hi, Hạ Thần Hi vô cùng đau khổ, lại không có biện pháp nào để thoát khỏi nỗi đau đó.
”Tôi đối với cô một chút ấn tượng cũng không có.”
”Em biết, chị bị người ta tẩy sạch não, không có ký ức, không quan hệ, chỉ
cầnem biết chị mãi là chị của em là được rồi, nếu khi nào chị nguyện ý thì lúc ấy cũng có thể nhận lại em.” Hạ Thanh cười nói, xưa nay phong
cách làm việc của cô đều như thế.
Em làm chuyện của em, người khác làm như thế nào đều là chuyện của người khác em không quan tâm.
Em đã nhận chị là chị của em, thì chị mãi là chị của em, người khác dám khi dễ chị em sẽ diệt cả nhà của người đó.
Còn chị có chịu nhận lại em hay không, kia đều là chuyện riêng của chị, và
chị không ngại cho việc em vẫn gọi chị là chị như lúc trước chứ.
Hạ Thần Hi kinh ngạc nhìn Hạ Thanh mỉm cười, Hạ Thanh khi cười càng thêm
quyến rũ, Hạ Thần Hi mặc dù không nhớ được Hạ Thanh, nhưng khi tiếp xúc với cô ấy thì lại có một loại cảm giác rất thân thiết, cô bé này rất có duyên và rất hợp mắt Thần Hi nha.