Bé cũng không muốn đi hỏi, daddy vừa rất không kiên nhẫn, mammy cũng không muốn nói, bé nhiều lời, daddy càng không kiên nhẫn.
Nếu là bọn họ thực sự xảy ra vấn đề gì, bé đi Nam Mỹ có phải muốn kéo dài thời hạn hay không?
Hạ bảo bối bình tĩnh nhíu mày, cũng không nghĩ kéo dài thời hạn.
Hạ Thần Hi thay đổi áo cưới, đi ra, phía dưới còn chưa có nâng lên đến, áo cưới có vẻ rất thiếp thân, rất đẹp, thon dài, thiếp thân, mỹ lệ vô cùng, Hạ Thần Hi không hóa trang, tóc hơi xoăn, thanh lệ vô song.
Như một đóa hoa sáng sớm.
Phi thường mỹ lệ.
Đường Bạch Dạ nói với lời này Hạ bảo bối, cửa vừa mở ra, Hạ Thần Hi ra, anh cũng nhìn thẳng mắt, thực sự rất đẹp. Hôm nay, tâm tình của anh vẫn luôn rất phức tạp, tối hôm qua trong lòng thề, bọn họ thế nào bắt đầu, liền thế nào kết thúc.
Nhưng mà, anh lại luyến tiếc, lại muốn đến chụp áo cưới.
Chính anh không ngờ, vì sao anh sẽ có ý nghĩ như vậy, muốn xem đến cô mặc áo cưới.
Anh hận Hạ Thần Hi.
Hận không thể giết cô, anh lại muốn cùng cô như vậy, vẫn ngụy trang hạnh phúc, cái gì cũng không quản, anh thậm chí cam chịu nghĩ, nếu người thật có thể tẩy đi ký ức, thật tốt, như Hạ Thần Hi, không nhớ chuyện trước kia, cuộc sống yên tâm thoải mái.
Anh nếu là rửa sạch ký ức, cũng sẽ như trước đây, yên tâm thoải mái cùng Hạ Thần Hi cùng một chỗ, sẽ không lưng đeo giá chữ thập nặng như vậy, sẽ không cảm thấy chính mình có tội, sẽ không cảm thấy cả đời này vì sao bất hạnh như vậy.
Chỉ tiếc, ngụy trang hạnh phúc, ở hiện thực cùng hư ảo, không ngừng tàn sát bừa bãi anh.
Anh nghĩ thầm, anh vô pháp ngăn cản đau đớn như vậy.
Một nửa thân thể ở trên trời đường, phân nửa thân thể tại địa ngục.
Anh theo sáng sớm, vẫn giãy giụa.
Cho tới giờ khắc này, anh quên mất tất cả thống khổ, chỉ vì trước mắt một mặt lụa trắng này.
Hạ Thần Hi vì cô đặt làm áo cưới, mỹ lệ đến cực điểm, chập chờn, phong tình vạn chủng, đóa hoa tầng tầng lớp lớp mở ra, người mơ hồ trước mắt, Đường Bạch Dạ thậm chí cảm thấy, mỹ lệ như vậy, không thuộc về nhân gian.
Tân nương của anh.
Thế sự thực sự rất kỳ diệu, tám năm trước, Hạ Thần Hi bắn chết tân nương của anh.
Tám năm hậu, cô lại còn cho anh một tân nương.
Còn mang đến cho anh một vị tiểu thiên sứ.
Vòng vòng vo vo, anh lại cùng cô cùng một chỗ, chẳng lẽ thực sự là thượng thiên đã định trước hảo?
Cùng nguyệt đồng nhất sinh, cùng nguyệt đồng nhất tử.
Đây chính là số mệnh bọn họ sao?
Hạ Thần Hi không biết làm gì đứng ở trước mặt anh, sắc mặt ửng đỏ, một thân e thẹn, ở trên người Hạ Thần Hi, cực ít nhìn thấy e thẹn như vậy, muốn nói còn hưu, diễm sắc vô biên.
Kia một thân lụa trắng, một thân phong tình.
Đường Bạch Dạ thấy nhập thần.
Kìm lòng không đậu đi tới bên người cô, mang theo nụ cười ôn nhu.
Hai tầm mắt người cơ hồ giảo cùng một chỗ, ai cũng không rời khỏi ai, một màn này thật đẹp, như hình ảnh hoàn mỹ nhất trên ti vi, người ngoài không có ý tứ quấy rầy bọn họ, sợ quấy rầy giờ khắc nhu tình chân thành này.
Hạ bảo bối vuốt cằm, mím môi, thì thào tự nói, “Xem tình hình, không cần lo lắng a.”
Ánh mắt daddy nhìn mammy, vẫn là lửa nóng, triền miên, đa tình, không giống vừa lạnh lùng như vậy, bé có phải đa tâm hay không, kỳ thực, bọn họ cũng chính là chiến tranh lạnh bình thường mà thôi.
“Coi được sao?” Hạ Thần Hi hỏi, có chút không có ý tứ kéo kéo áo cưới trên người.
“Coi được.” Đường Bạch Dạ không chút nào keo kiệt ca ngợi, “Em là tân nương đẹp nhất anh thấy.”
Tân nương của anh, tất nhiên là đẹp nhất.