Hạ Thần Hi cười, thật phong tao, ở bờ biển anh không thể du ngoạn, càng muốn ở biển sâu bơi đến, xem cái gì đặc thù thôi.
Hai người vẫn ở trên biển, nhìn mặt trời lặn mới về nhà.
Nghỉ phép là ngày nhẹ nhõm có khoái trá , rời xa thành phố S, không buồn không lo, tòa thành thị này mỹ lệ nhiệt tình, là một thánh địa nghỉ phép, lại là mỹ thực thiên đường, Đường Bạch Dạ cùng Hạ Thần Hi nắm tay điều chỉnh du thuyền theo đường ven biển.
Theo bờ đông đến tây, toàn chơi một lần, ăn uống mỹ thực, như một đôi tình yêu cuồng nhiệt, một đôi tình lữ thân mật, Hạ Thần Hi cũng biết nghe lời phải, thỏa mãn Đường tổng không chiếm được biểu hiện u oán, toàn bộ hành trình lại cho Đường tổng biểu hiện.
Đường tổng rất phong tao, rất viên mãn.
Hạ Thần Hi cũng rất vui vẻ.
Hai người ở chung, vốn chính là tìm một phương thức hài lòng chung.
Ngày này, tinh quang(ánh mặt trời) vô cùng tốt, Hạ Thần Hi nghĩ muốn thu dọn đồ đạc, ngày mai buổi trưa trở về thành phố S, Đường Bạch Dạ lại thần thần bí bí, vẫn ở lại nói chuyện điện thoại, anh thay đổi một thân màu đen lễ phục, trên cổ thắt một nơ màu trắng, thoạt nhìn giống như thân sĩ xã hội thượng lưu Anh quốc.
Cô đã sớm thay đổi áo ngủ, nằm ở giường□□ muốn nghỉ ngơi, Đường tổng đem cô ôm lấy nói, “Thay quần áo, anh dẫn em đi một chỗ, đổi y phục xinh đẹp nhất.”
“Không đi, em mệt.” Hạ Thần Hi đưa đôi bàn chân trắng nõn trước mặt Đường Bạch Dạ, “Anh xem, chân sưng đỏ , không muốn đi đường.”
“Thần Hi...” Đường Bạch Dạ làm nũng, lưu manh, Hạ Thần Hi lại lười động một đầu ngón tay, Đường Bạch Dạ cũng không để ý, lười thay quần áo sẽ không thay quần áo, anh liền kéo cô mang đến bờ biển.
“Đường Bạch Dạ , anh muốn làm gì?” Hạ Thần Hi bật cười.
Chờ tới khi cô ra tới bờ biển, điều là ngạc nhiên.
Màu trắng trên bờ cát, mặt tiền cửa hiệu tảng lớn hoa hồng đen cùng hoa hồng đỏ, đầu tiên là hoa hồng đỏ bày thành một hình trái tim, lại là hoa hồng đen ở bên ngoài hoa hồng đỏ bày thành một hình trái tim khác, hai trái tim liền cùng một chỗ, gắn thành một tảng lớn.
Cách đó không xa, bày một giá dương cầm màu trắng.
Hạ Thần Hi mắt trừng ngây ngốc, Đường Bạch Dạ đây là muốn làm cái gì?
Anh mỉm cười, đi tới trước dương cầm ngồi xuống, Hạ Thần Hi rất kinh ngạc nhìn anh, mờ mịt không hiểu, Đường Bạch Dạ thế nào đột nhiên lãng mạn như vậy.
Đường Bạch Dạ nhìn cô, ngón tay ở trên phím đàn hạ xuống, một giai điệu ưu nhã chậm rãi truyền tới lỗ tai của cô , Hạ Thần Hi sợ ngây người.
Tình yêu hải dương.
Cô thích nhất khúc dương cầm này.
Giai điệu rất đẹp, theo đầu ngón tay của anh không ngừng chảy xuôi ra, như vô số chim sơn ca ở bãi biển tung cánh hát, bay tán loạn cùng vô số hoa tươi, tất cả trong thiên địa, một đóa, một đóa, từng mảnh từng mảnh, tất cả đều là hoa hồng.
Cô nghe thấy được hương hoa hồng thơm ngát.
Vị đạo tình yêu.
Đường Bạch Dạ ở đàn dương cầm, như chìm đắm trong âm nhạc trung, thỉnh thoảng mỉm cười nhìn Hạ Thần Hi, trong mắt tất cả đều là tinh quang, ôn nhu say lòng người, Hạ Thần Hi đầu tiên là mắt trừng ngây ngốc, sau là ôn nhu mỉm cười.
Thế giới của cô, chỉ có Đường Bạch Dạ .
Giống như một bó ánh sáng đang vây xung quanh anh đánh đàn, xung quanh tất cả là màn đêm tối, nam nhân của cô mặc lễ phục màu đen, thắt nơ trắng, mười ngón tay ưu nhã đàn khúc dương cầm cô thích nhất . Khúc thanh lo lắng, triền miên, nụ cười của anh như tan ở khúc dương cầm .
Dưới ánh đèn sáng, ngũ quan Đường Bạch Dạ tinh xảo, khuôn mặt ôn nhu, trong đầu Hạ Thần Hi thoáng qua hình ảnh bọn họ cùng một chỗ một màn mạc, hài lòng , không vui , tất cả đều khắc sâu ở trong trí nhớ như dừng lại.
Mắt cô hơi đỏ.
Nhìn thấy trước mặt chính mình là bạch mã vương tử.
Mỗi nữ hài đều ước muốn có một bạch mã vương tử, đến cứu vớt công chúa, anh chính là vương tử của cô.