Beta: thanh huyền
Lời này chọc vào vết thương lòng củaTiêu Tề , anh mím môi, ánh mắt lạnh lùng nhìnTưởng Tuệ.
Tưởng Tuệ đột nhiênrùng mình một cái, ánh mắt thật đáng sợ. Chẳng lẽ cô đã tìm nhầm người, Tiêu Tề, người đàn ông này thực sự sẽ giúp cô ?
Chỉ dựa vào việc cô trong lúc vô ý cứu anh ta mộtmạng?
Tiêu Tề nói, "Chuyện của tôi không cần Tưởng tiểu thư quan tâm, cô chỉ cần biết rằng giết Đường Bạch Dạ chỉ là vấn đề thời gian cô không cần sốt ruột."
"Như thế nào có thể không nóng vội, con của tôi... Tôi muốn hắn phải chôn cùng con tôi." Trong lòng Tưởng Tuệ tràn ngập hận ý lạnh lùng nói.
Tiêu Tề cười lạnh, phụ nữ đều vì yêu mà sinh hận.
Đường Bạch Dạ có nhiều nợ hoa đào như thế anh thật không hiểu rốt cuộc Thần Hi coi trọng hắn ở điểm gì.
"Chuyện này sớm hay muộn cũng làm."
"Anh việc gì cũng không làm chỉ biết cùng Hạ Thần Hi nói chuyện yêu đương."
"Cô làm sao biết tôi việc gì cũng không làm?" Tiêu Tề nhàn nhạt nói, "Cô chỉ cần biết kết quả còn quá trình thế nào cô không cần biết."
"Tốt, hiện tại anh đã không giếtĐường Bạch Dạ, vậy tôi muốn anh giết con trai hắn, tôi muốn con trai của hắn chôn cùng con trai tôi." Tưởng Tuệ vẻ mặt ma quỷ, âm độc nói.
"Không thể!" Tiêu Tề kiên quyết từ chối.
"Tiêu Tề, anh..."
"Tôi chỉ giúp cô giết Đường Bạch Dạ, những người khác thứ cho tôi không thể đáp ứng." Tiêu Tề lạnh lùng nói, "Tôi ghét những giao dịch bẩn thỉu."
Một chính là một, hai chính là hai.
Tiêu Tề sắc mặt nhu hòa hơn anh là cảm kích Tưởng Tuệ. Chỉ sợ Tưởng Tuệkhông có khuôn mặt đẹp, không có lời nói hay anh cũng vẫn cảm thấy cảm kích cô ta đã cứu anh, nếu không phải cô ta yêu cầu anh đến thành phố S giết Đường Bạch Dạ.Có lẽ, anh sẽ không thểcùng Hạ Thần Hi gặp lại.
"Tưởng tiểu thư, cô trở về đi, việc đã đồng ý với cô, tôi sẽ làm được."
"Anh cùng Hạ Thần Hi, rốt cuộc là quan hệ như thế nào?" Tưởng Tuệ nghiêm nghị hỏi.
"Tôi nghĩ, tôi không cần thiết trả lời câu hỏi của cô." Tiêu Tề nhàn nhạt nói, kêu một tiếng, "Âu Dương, tiễn khách."
Tưởng Tuệ đứng lên, "Không cần, Tiêu Tề, hi vọng anhthực sự nói được thì làm được."
Tiêu Tề nhàn nhạt xoay chiếc nhẫn trên tay, "Nếukhông có chuyện gì quan trọng, Tưởng tiểu thư không cần tự mình đến biệt thự của tôi."
Tưởng Tuệ cười lạnh, nghênh ngang rời đi.
Âu Dương xuýt xoa nói, "Người phụ nữ này đều do cha cô ta làm hư, lại dám coi chúng ta là cấp dướicủa cô ta , còn dám tới khoa tay múa chân,cô ta không sợ mạng của cô ta sẽ mất tại đây."
Vẻ mặt Tiêu Tề yên lặng, hắc quả phụ nói, "Anh rốt cuộc còn chờ cái gì, chẳng lẽ thật sự muốn lãng phí thời gian ở thành phố S chờ Hạ Thần Hi yêu anh sao? Anh xem tình thế bây giờ một chút, người của tổ chức Vương Bài biết anh ở thành phố S, áp bức chúng ta mạnh mẽ, tháng này tổn thất hai lô châu báu. Anh ở thành phố S càng lâu đối với chúng ta càng bất lợi, anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì, người phụ nữ kiaquan trọng như thế nào mà có thể khiến anh ngay cả giang sơn cũng không muốn ?"
Tiêu Tề nhíu mày, con ngươi lạnh lùng nhìn hắc quả phụ, hắc quả phụ nhìn thẳng vào anh,không né tránh, vô cùng quật cường.
Âu Dương cũng nói, "Tôi cũng cảm thấy Hắc quả phụ nói rất cólý. Nếukhông được, bắt cóc Hạ Thần Hi, để cô ấy ở bên cạnh anh,anh còn sợ không chiếm được lòng của cô ấy sao?"
"Cút !" . Tiêu Tề lạnh giọng nói.
Hắc quả phụ còn muốn nói điều gì thì Âu Dương ngăn cô ta lại, kéo ra ngoài.