Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 2427: Hôn lễ ở Monaco 21




"Nói bậy, Allen và cậu là thân nhất." Nolan nói,hai người thân đến nỗi làm daddy như anh cũng có chút đố kị. Tiểu tử này thích Lục Tră nhất, trẻ nhỏ tâm tư là tinh khiết nhất, ai thực sự tốt với tiểu Allen trong lòng anh rõ ràng nhất.

"Tôi xem tiểu Allen và anh mới là thân nhất."

"Tiểu Allen không cùng chúng ta thân thì cùng ai thân." Nolan nói, Lục Trăn đột nhiên nảy sinh ý tưởng: "Sao chúng ta không tạo thêm một bé gái nữa?"

"Tôi nghĩ  là sẽ không chăm sóc tốt đâu."

"Vì sao không chăm sóc tốt, con gái không phải nhiều khôn ngoan đáng yêu, béo béo mềm mại sao. Nơi này có một Oa Oa mũm mĩm nhưng rẩt ngoan rất đáng yêu tôi thấy đã muốn đem về nhà, tạo thêm một bé gái tôi nhất định chăm sóc tốt."

"Cậu nói lời này không đau răng sao?" Nolan trêu ghẹo nói: "Tôi dự đoán cậu nhìn mấy lần liền ném nó cho tôi."

Lục Trăn kêu to oan uổng, định sẽ thề đảm bảo nếu là con gái anh nhất định sẽ chăm sóc tốt liền nhìn thấy Nolan cười mà không nói, Lục Trăn giả vờ hung ác trừng mắt nhìn Nolan. Nolan bật cười, tiểu Allen cảm thấy thú vị vẫn nhảy nhót, Nolan nhìn con trai hiếu động, hoạt bát như vậy cảm thấy sau này nhất định là hỗn thế ma vương, chỗ nào còn thời gian chăm sóc thêm bé gái nữa. Cho dù muốn cũng phải chờ thêm mấy năm nữa đợi Allen lớn lên hãy nói.

Nói chuyện kết hôn xong, cả hai cùng thống nhất Noaln sẽ trả phép mặc kệ Lý Hoan Tình cùng Mục Vân Sinh có thể hòa hảo hay không,hôn lễ có tiếp tục tiến hành hay không, lần này Nolan sẽ không tới.

Nếu không phải là vì Lục Trăn, kỳ thực Nolan cũng không muốn cùng những người khác trong Vương bài tiếp xúc nhiều. Bằng không bây giờ, Nolan ở cục an ninh làm việc biết rõ cao ốc của bọn họ ở đâu, chuyện trong lòng đè nặng cũng không phải thoải mái.

Trừ Lục Trăn có chút ít tiếc nuối, đây coi như đều là cục diện đại vui mừng.

Lý Hoan Tình cùng Hạ Thần Hi lúc trở lại trời đã tối, thần sắc trái lại rất yên lặng, xưa nay tính tình Lý Hoan Tình rất ít khi để lộ ra ngoài, người ngoài trái lại nhìn không ra chuyện gì, cô bữa tối không ăn cái gì trực tiếp trở về  phòng. Mục Vân Sinh tự giam mình ở trong thư phòng, hai người đều tránh mặt nhau làm tất cả mọi người đều sốt ruột.

Đường tổng hỏi: "Em nói với cô ấy cái gì vậy?"

"Này trước mắt, nói nhiều đều là đòi người ngại, có thể nói cái gì? Đơn giản là mang theo nàng nhiều đi một chút giải giải sầu mà thôi, năm đó ta cùng nàng giam chung một chỗ, ở chung khởi đến, nàng khả năng cũng không cảm thấy áp lực lớn như vậy, dù sao sự kiện kia, ta cũng có được ích." Hạ Thần Hi nói, nàng còn thật không biết nên như thế nào cùng nói, chuyện này muốn cho chính nàng đi thể nghiệm, chính mình đi phẩm vị.

“Chuyện trước mắt nói nhiều đều đòi người ngại, em có thể nói cái gì? Chỉ đơn giản là theo cô ấy đi giải sầu chút thui. Dù sao năm đó em và cô ấy cùng giam chung một chỗ, ở cùng nhau nên cô ấy cũng không cảm thấy áp lực lớn như vậy. Dù sao sự kiện kia em cũng có được lợi ích.” Hạ Thần Hi nói, cô thật cũng không biết nên nói như thế nào với Lý Hoan Tình, chuyện này chỉ có thể tự cô ấy trải qua, cho chính mình sự lựa chọn.

Thực ra mà nói trong lòng Lý Hoan Tình có một tiêu chuẩn.

...

Có thể tha thứ cho chính mình hay không cũng để Lý Hoan Tình nhìn chính mình.

Trong phòng, Lý Mộ Thành rất ngoan ngoãn tự mình chơi, tiểu gia hỏa thật ngoan, nghiêm túc, không khóc không làm khó, tự mình có thể ngồi cũng không quá hiếu động. Lý Hoan Tình sợ xương cốt không tốt luôn luôn ôm tiểu gia hỏa nhảy nhót để bé vận động nhiều. Lý Mộ Thành và tiểu Allen hơn kém nhau mấy tháng nhưng nhìn tiểu Allen khỏe mạnh hơn Lý Mộ Thành nhiều, nhìn con trai ngồi im không nhúc nhích tâm trạng buông bã của Lý Hoan Tình cũng khá hơn một chút.

Lý Hoan Tình ôm con trai hôn hôn lại có một chút xót xa trong lòng, đứa nhỏ này cực kỳ giống Mục Vân Sinh hình dáng lại giống cô nhưng tính tình lại là điển hình của Mục Vân Sinh, bé có thể cứ ngồi một ngày như vậy, mệt nhọc liền tự mình đi ngủ, đói bụng liền há miệng ăn.

"Bảo bối, mẹ thật muốn khóc làm sao bây giờ?" Hai má Lý Hoan Tình dán hai má con trai, cô thực sự muốn khóc, đã rất lâu cô không khóc như thế.Lúc còn trẻ luôn luôn bị Mục Vân Sinh khi dễ, nơm nớp lo sợ sống qua ngày....