Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 2356: Mười năm chờ đợi 104




Trên tay cô mất lực, sau khi Long Tứ hỏi ra những lời này, tim đập rộn lên, anh cảm giác mình bị bệnh tim, bệnh còn không nhẹ, nhưng bác sĩ của anh ở trước mặt anh, thủy chung không muốn vì anh trị liệu.

Yêu cùng không yêu, luôn luôn là một vấn đề vô cùng nghiêm túc mà ảo diệu, cô đã từng cho rằng Long Tứ yêu cô, nhưng mà, Long Tứ lại yêu vì danh, thương tổn cô, làm cho cô thiếu chút nữa chết vì virus, loại yêu này, cô không hiểu. Cô cũng từng cho rằng, chính mình không yêu Long Tứ, chỉ là thân tình gần gũi, nhưng mà, lúc anh đối mặt với tử vong, cô đau muốn chết, hối hận không có sớm một chút đem lời yêu nói ra.

Anh mất trí nhớ, cô tìm mọi cách theo đuổi, cô thậm chí không hiểu được thế nào là theo đuổi, thành ra cười nhạo, khiến cho anh không vui, lại vẫn như cũ không muốn để cho anh và cô gái khác cùng một chỗ. Cô chậm rãi cảm nhận được, loại này độc chiếm, cũng cảm nhận được tình yêu bá đạo.

Bây giờ, anh hỏi cô, có yêu anh hay không?

Nếu là không yêu, tối hôm qua liền cái gì cũng sẽ không phát sinh, cô Cố Thất Thất lúc nào luân lạc tới một con ma men cũng có thể bắt nạt?

"Tôi nói yêu, anh tin sao?" Cố Thất Thất hỏi lại, bây giờ, đối với Long Tứ mà nói, cô nói yêu anh, anh hiểu ý sao? Anh bị thương thấu tâm, đã sớm tuyệt vọng, đem loại yêu này, trở thành yêu người nhà, anh sẽ tin, cô với anh là tình yêu nam nữ sao?

"Tin." Long Tứ nói như đinh đóng cột, "Chỉ cần em nói, anh sẽ tin."

Nghi ngờ lẫn nhau cả ngày, cũng không quá tốt, anh cũng không muốn đi suy đoán tình cảm Cố Thất Thất, chỉ cần thẳng thắn, anh sẽ tin.

Cố Thất Thất hít sâu, phần tâm ý, ẩn ở trong lòng quá lâu, trái lại khó có thể phát tiết, cô dừng một chút, nghiêm túc nhìn sâu trong mắt anh, "Long Tứ, em đến nay không biết rõ, cái gì gọi là yêu. Thế nhưng, em không muốn anh cùng những nữ nhân khác cùng một chỗ, em chỉ nhớ anh vẫn nhìn em, em chỉ nhớ anh vẫn sủng em, nếu như anh nghĩ tới nữ nhân nào, em sẽ đố kị, em sẽ phát cuồng, em sẽ phá hư, em muốn khôi phục lại, thời gian chúng ta trước đây vui vẻ."

Long Tứ mừng rỡ như điên, hiện lên tươi cười chậm rãi ở trên mặt, đột nhiên mạnh mẽ mà đem cô ôm vào trong ngực, khí lực lớn đến làm đau cô, Long Tứ nhắm mắt thỏa mãn, tảng đá treo ở trên ngực, cuối cùng cũng gỡ xuống, hơn nữa trái tim kịch liệt nhảy lên, tuyên bố nó khí lực cường thịnh, tuyên bố nó bây giờ nhảy nhót, bao nhiêu khoái trá, bao nhiêu ca hát.

Cố Thất Thất chợt cảm thấy có chút ủy khuất, há mồm cắn bờ vai của anh.

Long Tứ đau đến cam tâm tình nguyện, "Thất Thất, Thất Thất..."

Anh như ngốc, vẫn hô tên của cô, cũng đã không biết nên nói cái gì, khát vọng nhiều năm bây giờ thành thật, trái lại có một chút cảm giác không chân thực, nếu là ai một dao có thể làm cho cô nhận thấy được phần yêu này, anh sớm đi chỗ nào, sớm nên ai kỷ thương.

"Xin lỗi." Long Tứ hơi buông cô ra, hôn trán cô, khẩn cầu cô tha thứ, "Anh chọc tức, vừa nghĩ tới em lại phải rời khỏi, em một chút cũng không yêu anh, anh nổi điên, những chuyện đó, quên đi có được không? Chúng ta một lần nữa đã tới, anh nhất định sẽ không lại phát điên, nếu như anh lại phát điên, em một dao đánh chết anh đi."

Cố Thất Thất dở khóc dở cười, lại cố ý không trả lời anh, Long Tứ tức giận, thẳng thắn lấy ra khẩu súng, đặt vào lòng bàn tay cô, nhất thời cũng không ngờ nên như thế nào chuộc tội, lại sợ cô vẫn nhớ chuyện này, "Bắn anh một phát, chuyện quá khứ thật có lỗi với em, bỏ qua tất cả, đến đây đi."

Cố Thất Thất bỏ qua cho anh "Anh chỉ có một chiêu đó sao?"