Cố Thất Thất đột nhiên trở nên rất khẩn trương, hoang mang chuyện tối hôm qua, nhìn đến Long Tứ đang mặt lạnh lùng nghiêm nghị, càng trở nên phát ra ngưng trọng, cô cuối cùng cũng nhận thấy được có chỗ nào không giống nhau.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, loại cảm giác này quá quen thuộc.
Giống như... Anh đã khôi phục ký ức.
Long Tứ mười bảy tuổi, tịnh không phải người như vậy, nếu là đổi thành anh mất trí nhớ, phát sinh chuyện ngày hôm qua, anh đã sớm chạy được vô tung vô ảnh( biến mất không thấy), không có khả năng bình tĩnh như vậy nói với cô chào buổi sáng.
Anh lúc nào khôi phục ký ức?
Anh sẽ nói cái gì?
Anh mất trí nhớ, bọn họ còn náo được như vậy không thoải mái, trong khoảng thời gian ký ức này, anh còn có sao? Tối hôm qua còn nhiệt tình như lửa như vậy, hôm nay lại vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, anh còn đang khí cô sao?
Trái tim Cố Thất Thất, dần dần chua xót khổ sở.
Nhưng mà, vừa nghĩ tới anh đã khôi phục ký ức, còn nguyện ý ôm cô, cô lại cảm thấy có một chút nhàn nhạt thỏa mãn, cô có phải điên rồi hay không? Thậm chí cứ như thế hèn mọn thỏa mãn? Cố Thất Thất, cô nhất định là điên rồi.
Nhận thấy được ánh mắt của cô, Long Tứ ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn cô, hai người tương đối vô ngôn( không nói), dường như qua một thế kỷ dài như vậy, Long Tứ mới nhàn nhạt nói, " Anh toàn bộ sẽ nghĩ tới."
Cô đã đoán được, chính miệng nghe anh nói, vẫn cảm thấy có chút đau.
Nhìn thấy Long Tứ lạnh lùng nghiêm nghị, cô đột nhiên rất hoài niệm, Long Tứ trong khoảng thời gian này, mặc dù anh cũng sẽ ẩn núp cô, nhưng ít nhất sẽ không lạnh lùng nghiêm nghị như vậy, xa lạ như vậy, mới lạ được hình như, bọn họ chẳng qua là bình nước tương phùng người lạ.
Trời biết, cô có bao nhiêu khó chịu.
"Tôi ăn no." Cố Thất Thất chịu không nổi anh như thế ánh mắt băng lãnh, đẩy ra bát đũa, tiến vào phòng ngủ, trở tay đóng cửa lại, cô dựa vào cửa, cả người đều mất đi lực lượng, dựa vào cửa chậm rãi ngồi dưới đất.
Cô ôm cánh tay của mình, đột nhiên cảm giác có chút lạnh lùng.
Như là ngày đông, từ đầu đến chân đều là thấu tâm lạnh, tối hôm qua cái ôm ấp nóng rực kia, dường như trở nên rất xa xôi, trở nên như là một giấc mộng.
Long Tứ nhìn cánh cửa kia, cũng không biết đang suy nghĩ gì, vừa mới chuẩn bị ăn bữa sáng, cũng mất đi khẩu vị.
Thất Thất...
Anh không ngờ, anh suy nghĩ chuyện lâu như vậy, vậy mà ở thời gian anh mất trí nhớ lại như nguyện.
Bao nhiêu châm chọc a.
Cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì đấy?
Có phải có chút thích anh hay không?
Anh đã từng làm thương tổn chuyện của cô, cô có phải đã không để ý hay không?
Nếu thật thích, là thích Long Tứ quá khứ, hay là Long Tứ bây giờ? Anh phát hiện, anh vậy mà không thể ức chế muốn ăn giấm chính mình, vì sao sau khi anh mất trí nhớ, thái độ Cố Thất Thất đối với anh liền thay đổi.
Cho anh một loại ảo giác, cô thích anh?
Anh cũng không muốn tin, đó là ảo giác.
Cố Thất Thất ngồi ở trên giường, xem album ảnh quá khứ bọn anh, Lục Trăn yêu chụp ảnh, lúc không có chuyện gì làm, đều dùng ống kính chụp được bọn họ trưởng thành, đại thể đều là bờ biển, đều là đặc công đảo, rất nhiều đều là chụp hình ở ảnh chụp.
Không có một tấm là cố ý chụp, cho nên có vẻ phá lệ chân thật, nhìn những hình này, cô đột nhiên càng xót xa trong lòng, cô thực sự quá trì độn, dưới ống kính Lục Trăn, Long Tứ luôn luôn như vậy che chở cô, phàm là có hình của cô, chung quy có Long Tứ.
Khi đó, chính anh cũng không nhận thấy được thích cô.
Cô đột nhiên đứng dậy, đem album ảnh đã đánh mất, đi ra cửa tìm Long Tứ, cô nhất định phải cùng anh nói một chút, cô muốn đem tâm sự của mình, nói cho anh nghe, cô muốn nói cho anh biết, cô thích anh, thỉnh anh tha thứ, trễ như vậy hiểu chính mình.
Ra cửa tìm một vòng, không phát hiện người, Cố Thất Thất đến phòng chỉ huy, chỉ có An Tiêu Dao.
"Long Tứ đâu?"