Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 223: Tôi nhất định sẽ làm cô yêu tôi (7)




" Bộ công trình của Đường thị chưa bao giờ tuyển người không có kinh nghiệm, sinh viên vừa mới tốt nghiệp, đó là quy định." Tiết Giai Vân nói, "Năm đó tớ tốt nghiệp đã nghĩ làm ở Đường thị, chính là bị kinh nghiệm đánh đuổi, tớ cũng là rùa biển a, vì sao đãi ngộ bất đồng như thế."

"Mấu chốt nhất là, hiện tại cũng không thiếu người."

Hạ Thần Hi nghiên cứu bản vẽ, tầm mắt cũng không nâng lên, "Cậu quan tâm hoàn cảnh cô ấy làm cái gì, bây giờ đi đâu cũng cần phải có hoàn cảnh xuất thân, không có gì để nói, cậu xem cách ăn mặt của cô ấy không phải hiểu rồi sao? Cậu a, chính là bị bối cảnh cấp bá , ngoan, đừng không thăng bằng ."

Tiết Giai Vân cười khúc khích, "Cậu liếc mắt một cái đã xem thấu tớ không thoải mái."

Cô chạy trở về bàn làm việc, lặng lẽ nói kết thúc.

Lâm Lâm có bối cảnh gì, Hạ Thần Hi một chút cũng không quan tâm, cô là tổng kỹ sư, phụ trách dự án cảnh biển, chỉ là nhân viên tạm thời của Đường thị , mạng lưới quan hệ nội bộ Đường thị phức tạp muốn chết, cô không muốn hiểu.

Dù cho tuyển vào một bình hoa cũng không quan hệ, dù sao cũng không thiếu người.

Thời gian cơm trưa.

Đại bộ phận công nhân Đường thị đều đến phòng ăn công ty Đường thị dùng cơm, Đường thị có 18 lầu, chỉnh một tầng đều là phòng ăn, mặc dù là phòng ăn của công nhân, tuyệt đối cũng là trình độ năm sao, xem ra cái gì cũng có.

Cơm trưa, cơm Tây, Italy thái, Mexico thái, Ấn Độ thái... Đầy đủ hết, các loại rượu loại cũng có đầy đủ hết, giá so với bên ngoài cũng thấp hơn, hương vị vô cùng tốt.

Hạ Thần Hi mấy ngày đầu cũng đem hộp tiện lợi, về sau cảm thấy thức ăn ở phòng ăn rất tốt, lại có nhiều món, miễn cho vất vả con mình.

Đương nhiên, đây không phải là nhà hàng tự chọn miễn phí.

Đường thị công nhân mỗi người đều có một thẻ cơm. Cho nên, Đường thị công nhân bình thường đều tập trung ở lầu mười tám dùng cơm.

Đường Bạch Dạ có phòng ăn dành riêng cho tổng giám đốc, gần cửa sổ, vị trí rất tốt.

Đường thị cao tầng mỗi người đều có vị trí cho mình, bình thường công nhân sẽ theo vị trí cuả mình ngồi.

Hạ Thần Hi cùng Tiết Giai Vân đang nói chuyện bát quái trong công ty, đột nhiên nghe thấy có người hỏi, "Tôi có thể ngồi ở đây không?"

Hai người ngẩng đầu, Lâm Lâm bưng bàn ăn đứng ở bên cạnh các cô, Tiết Giai Vân nhìn xung quanh một vòng, đều là chỗ trống, hoang mang nhìn Lâm Lâm, Hạ Thần Hi mỉm cười, "Lâm tiểu thư, mời ngồi."

Lâm Lâm nhìn Hạ Thần Hi mỉm cười, ngồi xuống.

"Cảm ơn."

Cô lại đi lấy thức ăn khác.

Tiết Giai Vân nói thầm, "Ở đây chỗ trống còn nhiều như vậy, cô ta thế nào lại chạy đến ngồi cùng chúng ta."

"Cô ấy là nhân viên mới đến, chúng ta lại đang làm cùng một lầu, chắc là tranh thủ tình cảm." Hạ Thần Hi cười nói.

Tiết Giai Vân nói, "Tớ không có hứng thú."

"Cậu giống như có thành kiến với cô ấy thì phải?"

Tiết Giai Vân xoay chuyển ánh mắt, thấy Lâm Lâm không trở về, nhỏ giọng nói, "Tớ hôm nay ở bãi đỗ xe thấy cô ta cùng Lâm Nhiên, hình như rất thân mật, nhìn liền không thoải mái."

Hạ Thần Hi hiểu rõ, "Thì ra là gặp mặt tình địch a."

"Thần Hi!"

"Được rồi, không làm khó cậu." Hạ Thần Hi cười, "Dù sao cũng chưa rõ, lại không thể nói rõ cái gì."

"Cô ấy thoạt nhìn yếu đuối mảnh mai , nhưng sức ăn không nhỏ a."

Cơm trưa của Lâm Lâm có, thịt kho tàu, khuẩn nấm cùng một tiểu bàn mật nước xá xíu, 300 khắc cơm, một chén canh xương, đối với nữ sinh mà nói, tính ra sức ăn rất lớn a...

Tiết Giai Vân cười khúc khích, "Nghe nói, gần đây có người ăn thịt kho tàu cũng thấy rất hạnh phúc a."