Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 2220: Thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư 2




An Tiêu Dao cũng có chút ngoài ý muốn, đứa nhỏ đáng yêu như thế, người nào chịu vứt bỏ cô bé? Bảo bối, tư liệu của cháu không thành vấn đề sao? Hạ bảo bối nói, "Cháu cũng không tra cụ thể, hình của cô bé trên internet cũng không có, cháu tra xét tất cả chuyến bay vào ngày đó, đặc biệt hành khách mang đứa nhỏ, chỉ có 5 đôi vợ chồng thỏa mãn điều kiện. 3 đôi vợ chồng đều mang theo chính đứa nhỏ của mình đi về nhà, có 1 đôi vộ chồng cùng đứa nhỏ đều lên máy bay, chỉ là xảy ra tai nạn trên không, có 1 đôi vợ chồng không có mang đứa nhỏ nhập cảnh, như không có vẻ có chuyện gì xảy ra, cho nên trừ vứt bỏ, cháu không nghĩ tới các khả năng khác."

"Cô bé nói tiếng Anh không sai a, người ở nơi nào?" Hạ Thanh hỏi.

"Mẹ là người Bắc kinh, cha người Anh." Hạ bảo bối nói, sờ sờ đầu Tiểu manh oa, Tiểu manh oa ăn táo ăn được rất vui vẻ, ngửa đầu hướng cậu bé cười, Hạ bảo bối cười mắng một tiếng, "Tiểu ngu ngốc."

"Cô bé vì sao bị vứt bỏ? Thoạt nhìn rất khỏe mạnh, vô bệnh vô tai."

"Cô bé bẩm sinh bệnh tim, bác sĩ nói, sống không quá 10 tuổi." Hạ bảo bối nói, "Báo cáo sức khỏe cũng ra, đích thực là như vậy, cho nên cháu nghĩ nhất định là bởi vì nguyên do cô bé bị bệnh, mới bị người nhà vứt bỏ."

"Tiểu bảo bối thật đáng thương." Hạ Thanh khó có được đồng tình tâm tràn lan, "Có lẽ chị gái của dì có biện pháp?"

"Vậy cũng phải có trái tim thích hợp, hơn nữa, tình huống của cô bé cũng rất không thích hợp làm phẫu thuật thay tim." Hạ bảo bối nói, "Sư phó đã phát tài liệu cấp phát đội chữa bệnh, dì cả bên kia hẳn là có tư liệu, nếu có trái tim thích hợp sẽ thông báo cho."

An Tiêu Dao cũng sờ sờ đầu Tiểu bảo bối, "May mắn, đứa nhỏ 5 tuổi trí nhớ trước kia đều sẽ không có, hẳn là cô bé sẽ quên, sẽ không nhớ có người nhà nhẫn tâm như vậy, thảo nào đứa nhỏ khác vừa khóc tìm mẹ, cô bé vừa khóc tìm ca ca."

Hạ bảo bối mím môi, hiển nhiên bộ dáng rất ghét bỏ, một biểu tình ai muốn làm ca ca của cô bé, "Nếu không phải vì cô bé cứu tôi một mạng, tôi mới mặc kệ cô bé đấy, vì cô bé, vợ nhà tôi cũng không để ý tôi."

"Này vợ thật tốt a, bảo bối, cháu không nên bội tình bạc nghĩa, dì đánh cuộc, chị của dì thích Manh oa này." Hạ Thanh nói, cô cũng thích, chị của cô nhất định sẽ thích, nhưng nhất định sẽ ngạc nhiên.

"Anna mới là vợ trong lòng của cháu, ánh mắt của cháu có thể hỏng bét đến loại trình độ này sao? Sẽ coi trọng loại tiểu nha đầu mập này? Xấu xí muốn chết, dại dột không có cách nào cứu, còn là ngốc tự nhiên, người ta nói như thế nào cô ấy cũng không phản ứng." Hạ bảo bối hừ hừ nói.

"Này, người ta giảm cân nhất định là một tiên nữ được chứ? Con gái nhà dì của cháu cũng chưa đẹp như vậy đâu." Hạ Thanh bất bình, người ta xấu chỗ nào, có mắt nhìn hay không a, bảo bối ngu xuẩn, loại sinh vật mềm này ôm không biết nhiều thoải mái, này, xúc cảm rất quan trọng được không?

Hạ bảo bối nhìn vào lịch biểu, "Buổi chiều, cháu còn muốn huấn luyện, trước đi ăn cơm, chờ buổi tối lại cùng các người trò chuyện."

Cậu đứng lên liền đi, Tiểu manh oa cũng nhảy xuống, một bên cầm quả táo một bên kêu, "Ca ca chờ em một chút."

"Em ở nơi này, có bọn họ cùng em, anh muốn huấn luyện, chúng ta nói xong, em có nói đạo lý hay không?" Hạ bảo bối ngồi xổm người xuống đến, Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất cũng qua đây dụ dỗ cô bé.

Tiểu manh oa cắn quả táo muốn khóc không khóc bộ dáng rất đáng thương, "Ca ca còn chưa có cho em kem ly."

"Này..." Hạ bảo bối giận, "Anh đánh em nữa!"

"Ca ca gạt em, ô ô ô..."

"Lau, đi lên!" Hạ bảo bối xoay người đi, hét lớn một tiếng, tiểu manh oa không khóc, hơi run run bò lên trên lưng cậu, còn thuận tiện cắn một miếng táo.

Mọi người, "..."