Có một loại cảm giác lão tử thật đi.
Thời gian dường như trở lại lúc bọn họ vừa mới yêu đương, khi đó Lục Trăn luôn luôn không kiêng nể gì cả, khi đó Nolan còn bắt không được cảm xúc Lục Trăn, thật sợ Lục Trăn hối hận đi rồi, cho tới hôm nay Nolan đã sớm không sợ nữa.
Dựa vào cái gì?
Không phải là biết Lục Trăn yêu thương Nolan rất sâu sắc sao.
Nolan nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Trăn, hai tay nắm chặt đến nổi gân xanh, đầu một trận đau.
“Tiểu Trăn...”
“Đừng tức giận, đừng tức giận, tôi chỉ nói mà thôi, nói một chút mà thôi, chớ khẩn trương.” Lục Trăn cười híp mắt nói, khuôn mặt dán tới, đã đánh trúng khuôn mặt, mang theo nhiệt độ, dường như muốn nóng lòng bàn tay Nolan.
Lúc này Nolan mới hồi phục tinh thần, cũng có chút ngoài ý muốn, anh sao có thể đánh Lục Trăn.
Ngón tay vô ý thức ở hai má Lục Trăn ma sát, biết rõ cái tát đau đớn với Lục Trăn không tính là gì nhưng anh vẫn cảm thấy đau lòng không ngớt.
“Lần này là tôi sai rồi, tha thứ tôi đi, không nên tức giận, anh xem anh cũng đã báo thù rồi.” Lục Trăn lộ ra thần sắc ủy khuất: “ Phía sau tôi bây giờ còn rất đau anh có muốn nhìn qua kiệt tác của mình hay không, đã xuất huyết rồi, tôi không muốn nhanh như vậy bị bệnh trĩ đâu.”
Sắc mặt Nolan nóng lên, anh sao lại không biết Lục Trăn không biết xấu hổ như vậy, lời như thế cũng có thể nói như không có việc gì. Nhưng mà Nolan quả thật là lo lắng, ngày hôm qua anh quá thô bạo làm một thời gian dài như vậy đối với thân thể Lục Trăn thực sự có chút không tốt.
Hơn nữa, nhìn sắc mặt hiện tại của Lục Trăn tái nhợt thoạt nhìn rất tiều tụy, Nolan kéo Lục Trăn đến ôm vào trong ngực, rõ ràng Lục Trăn đã ở trước mặt anh, anh còn tức giận cái gì. Mặc dù Lục Trăn đích thực hỗn đản, làm một tuồng kịch như thế để lừa anh sống không bằng chết.
Nhưng so với việc Lục Trăn còn sống quan trọng hơn thì việc này tính là gì?
Nolan chỉ cầu mong Lục Trăn khỏe mạnh trường thọ cùng anh chậm rãi già đi mà thôi. Bây giờ, Lục Trăn ở trong ngực anh vậy còn có cái gì chưa đủ.
“Xin lỗi!” Nolan rầu rĩ nói,tay xoa hông của Lục Trăn: “Đau không?”
“Đau, đau chết...” Lục Trăn khoa trương hô to, Lục Trăn biết Nolan không tức giận, mặc dù không biết vì sao Nolan thay đổi tâm ý, Lục Trăn vốn cho rằng Nolan tức giận phải cần mấy ngày mới tốt lên.
“Sau này sẽ không như vậy nữa.” Nolan đồng ý nhưng không có buông Lục Trăn ra, chỉ là chăm chú ôm, không dám có nửa điểm thả lỏng.
Lục Trăn ngồi bên cạnh Nolan, ánh mắt ôn nhu nhìn Nolan, anh do dự một chút, khẽ nói: “Chúng ta đi đến ngõ cụt, trừ biện pháp như thế, tôi không biết làm như thế nào để cởi bỏ tình cảnh của chúng ta. Bây giờ chỉ để bọn họ biết tôi chết,anh mới có thể giải thoát. Tiền đồ của anh cũng sẽ không bị ảnh hưởng, cũng sẽ không bị bọn họ trước sau kiêng dè, sau này anh có thể không kiêng nể gì làm những chuyện anh muốn, đạt được những thứ ấy căn bản thuộc về anh. Nếu như không có tôi, anh vốn là có cuộc sống hô phong hoán vũ mà không phải bị tôi kiềm chế, nơi chốn bị bọn họ áp chế. Tôi ý thức được tình huống như thế, một ngày nào đó không cẩn thận đem mạng của anh đánh đổi cho nên để bọn họ cho rằng tôi đã chết, tất cả đều sẽ yên tĩnh trở lại. Đây là tài cán duy nhất tôi vì anh mà làm, cho nên tôi mới thỉnh cầu Tiểu Tuyết phối hợp diễn xuất tuồng kịch này.”