"Chúng ta về Mỹ đi." Hạ Thanh đứng ở trước mặt An Tiêu Dao, trầm giọng nói. Cô không muốn né tránh. Lúc trước rời đi, trừ việc của An Tiêu Dao, kỳ thực cô cũng muốn trốn tránh quân đội nước Mỹ truy sát. Cô không muốn cùng bọn họ đối nghịch, không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, cô nghĩ khi cô đi rồi sẽ chẳng liên quan nữa.
Bây giờ, sợ là không thể nào.
Bọn họ đã không muốn buông tha cô, cô sẽ ngoảnh mặt lại nghênh địch.
Hạ Thanh cô đã nhiều năm như vậy, chưa từng bị kẻ địch đuổi chạy, xưa nay đều là cô đuổi kẻ địch chạy.
"Em nghĩ kỹ chưa?" An Tiêu Dao cũng không kinh ngạc, chỉ là hỏi một câu, "Đừng nhất thời xúc động, rồi lại đưa ra quyết định khiến mình hối hận."
"Tôi đã quyết định rồi thì sẽ không hối hận." Hạ Thanh trầm giọng nói, "Bọn họ không muốn buông tha tôi, đi, tôi cũng không trốn, xem ai có thể cười đến cuối cùng, lui một bước trời cao biển rộng, người khác đã không hiểu, vậy thì tôi cần gì phải lùi bước như vậy."
Hạ Thanh cô là người đánh nhau không phải rất tốt, nhưng lại càng không phải là quả hồng mềm để tùy ý người ta ức hiếp.
"Đi, anh hãy cho máy bay trực thăng tới đón chúng ta." An Tiêu Dao làm việc cũng thẳng tánh, lập tức gọi điện thoại điều máy bay tới. Hạ Thanh đã quyết định, cũng rất thẳng tánh, cô không muốn sống ở vương bài, mà cô ở muốn ở ngay nước Mỹ sống cuộc sống của mình.
Tranh thủ cơ hội này, cho mình phúc lợi, tận lực để quân đội tin cô thuần khiết, đừng theo đuổi mãi không bỏ. Nếu là bọn họ khăng khăng như vậy, vậy không nên trách cô thủ đoạn độc ác.
Máy bay tới rất nhanh, không đầy một lát đã tới nơi bọn họ ở, phi công là người bọn họ rất quen thuộc, Cố Thất Thất.
An Tiêu Dao có chút kinh ngạc.
"Thất Thất, tại sao lại là em?"
Hạ Thanh cũng không ngờ, sẽ là Cố Thất Thất, cô cũng không muốn gặp lại Cố Thất Thất ở tình huống này. Nói cho cùng, để tạo thành cục diện bây giờ, Cố Thất Thất không thể trốn tránh trách nhiệm được, chỉ là, Hạ Thanh chưa từng có ý trách cô.
Nếu đổi lại là cô, cô cũng có thể hiểu được vì sao Cố Thất Thất lại làm những chuyện như vậy.
Chỉ là, mỗi lần nhìn thấy Cố Thất Thất, lại nhớ tới những chuyện trước đây, trong lòng luôn không thoải mái, luôn có khúc mắc. Cô cũng không biết lúc nào mới có thể cởi bỏ hết khúc mắc, trở lại chị em thắm thiết như lúc trước.
Dự đoán phải trải qua một khoảng thời gian dài.
"Đúng lúc tôi vừa kết thúc nhiệm vụ, nên cùng hai người quay về Mỹ. Thanh, không để ý chứ?" Cố Thất Thất hỏi, có chút lo lắng, nếu là Hạ Thanh bài xích, cô có thể sẽ hoàn toàn không xuất hiện ở trước mặt Hạ Thanh.
"Tùy cô." Hạ Thanh bực bội tùy ý nói một câu, không nói nữa.
An Tiêu Dao vỗ vỗ vai Cố Thất Thất, đem tình hình bọn họ phải đối mặt ở Thụy Sĩ nói qua một lần, Cố Thất Thất nheo mắt lại, "Đồ chết tiệt, vậy mà anh ta dám làm ra loại việc này à, thực sự là phát rồ."
Lại nghĩ đến chính mình, Cố Thất Thất lại cảm thấy đối với Hạ Thanh mà nói, có lẽ cô cùng Mang Phi là cùng một loại người.
Trong lòng cô khó chịu, không thể giải quyết, lúc nào mới có thể cởi ra bế tắc này đây.
An Tiêu Dao hỏi Cố Thất Thất gần đây chấp hành nhiệm vụ gì, anh và Mục Vân Sinh đều đang bận rộn, xoay quanh những chuyện của các cô gái, đều là Lục Trăn chủ trì đại cục. Cố Thất Thất nói, "Lục Trăn thấy tôi ở New York rầu rĩ không vui, nên để tôi qua đây áp tải một đơn hàng, thuận tiện giải sầu. Sự việc kết thúc, so với tưởng tượng của tôi thì đơn giản hơn nhiều. Tôi cho rằng tham gia những buổi tiệc và cùng thương nhân nói chuyện làm ăn là việc khó lắm chứ, không ngờ dễ dàng như vậy. Lục Trăn còn chỉ tôi nhiều chiêu, tôi cũng không cần dùng đến."
An Tiêu Dao có thể hình dung ra lúc Cố Thất Thất đến nói chuyện làm ăn sẽ có bộ dáng gì.
Toàn bộ hành trình là áp lực lớn, áp chế lãnh khí, sắc mặt trầm xuống, trăm dặm đóng băng.
Lục ca ca lưỡi xán hoa sen, mặt mày tươi cười, mặc dù có nhiều lúc đàm phán không thuận lợi là đối phương không đồng ý thì tình trạng cũng rất dọa người, nhưng đa số thời gian đều là vẻ mặt gió xuân, đột nhiên thay đổi cho Cố Thất Thất có tác phong cực đoan như vậy, dự đoán bên kia ăn không tiêu.