"Em cho là ai cũng giống em sao, sùng bái người nào liền thích người đó, vậy thế giới này của chúng ta nam nữ đều si tình hết cả sao? Vậy thì chả có sổ nào ghi hết được đâu." An Tiêu Dao châm chọc vô lực, dù sao Hạ Thanh nói cái gì cũng không sao cả.
"Vậy anh nói một chút xem anh thần tượng ai nào?"
"An Tiêu Dao!"
"Thôi đi, tự kỷ." Hạ Thanh nói, "Tất cả đàn ông trong Vương bài đều là tự tin thái quá như nhau."
An Tiêu Dao mỉm cười nói, "Vậy là chúng ta có tự kỷ tư bản."
Anh dừng một chút, rồi dời sang đề tài khác, "Em cẩn thận Mang Phi một chút, anh thấy ánh mắt người này không thật, tâm tư cũng không chân thật, không biết anh ta muốn làm cái gì, anh cũng không tin là anh ta thật sự thích em, tính toán theo đuổi em."
Hạ Thanh cúi đầu uống sữa tươi, không trả lời. An Tiêu Dao không nói, cô cũng không phải đồ ngốc mà không nhận ra chuyện này. Có một số việc thấy rất rõ ràng, bằng không, vì sao nàng có thể để An Tiêu Dao vào nhà, nhưng đối với Mang Phi lại tránh như tránh rắn rết.
An Tiêu Dao biết trong lòng cô hiểu rõ, cũng không nói nhiều.
Anh đột nhiên hỏi một câu, "Em nói xem anh ta có thể mật báo hay không?"
"Chắc không đến mức thế vậy chứ. Không phải anh vẫn đang tra xét anh ta sao, hiện tại anh ta làm ăn không lớn cũng không nhỏ, số tiền kia cũng khá lớn, dù sao tôi cũng là do anh ta dạy dỗ nên người, năm đó bị trục xuất khỏi quân ngũ, anh ta sinh ra bất mãn, đối với chính phủ không có cảm tình tốt, không nên bán đứng tôi, nếu thật bán đứng, tôi cũng không có gì để nói."
An Tiêu Dao nói, "Tôi thấy anh ta không giống như tiểu nhân, nhưng vẫn có chút cảm giác bất an, khả năng em nói đúng, lúc còn trẻ, anh ta có lẽ có bản lĩnh, bây giờ chắc cũng là như vậy."
Trước khác nay khác, cũng không giống nhau.
Hạ Thanh nói, "Quên đi, anh ta chỉ cần không đến phiền tôi, mọi chuyện đều có thể thương lượng. Tôi ghét nhất loại người như vậy, năm đó anh ta bắt cá hai tay, bị vạch trần đá đi, một lời nói từ biệt lời cũng không có, nhiều năm sau gặp lại như kiểu tình thâm, thật đáng ghét."
"Đó cũng là em tự tìm đến."
"Là, là, tôi tự tìm, sao có thể chứ?" Hạ Thanh tức giận nói.
Hai người không nói chuyện tình cảm, chỉ giống như bằng hữu ở chung, Hạ Thanh cũng cảm thấy nhẹ nhõm, càng ở chung, càng phát giác, muốn thật có bạn trai như vậy, dường như rất êm đềm, việc nhà nhẹ nhàng, muốn cái gì mua cái đó, cuộc sống vui vẻ, người người hứng khởi.
An Tiêu Dao một ngày phục vụ Hạ Thanh ba bữa cơm phong phú, Hạ Thanh cũng cảm thấy phụ nữ cần phải được phục vụ nuông chiều như vậy.
May mắn mỗi lần tới khẩn yếu quan đầu, cô cũng phục hồi lại tinh thần, sau đó vô cùng chính khí nghiêm nghị nói với mình, đúng là không có tiền đồ, đừng để người ta nắm lấy dạ dày, nhưng ai biết đến tối lúc bắt đầu vào bàn ăn thì lại muốn được nuông chiều.
An Tiêu Dao dở khóc dở cười, Hạ Thanh không biết làm việc nhà, dường như cái gì cũng không biết làm. Đã nhiều ngày trôi qua, nhưng cũng vẫn là An Tiêu Dao tới dọn dẹp, cô cũng không biết anh tới lúc nào, nhưng mỗi lần tới sẽ dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ gọn gàng ngăn nắp.
Hai người ở tiểu khu nghỉ phép khoảng năm sáu ngày đều không thấy Mang Phi, Hạ Thanh cho rằng anh ta đã tức giận mà bỏ đi, ai biết một buổi chiều lại gặp lại Mang Phi, Hạ Thanh hơi nhíu mày, tại sao anh ta vẫn còn ở trên trấn nhỏ?
"Cậu công tử bột kia đâu rồi?" Mang Phi hỏi, giọng điệu có chút không khách khí.
"Tôi phái anh ta đi Zurich làm việc rồi." Hạ Thanh nói, An Tiêu Dao hôm nay thật sự có việc đi Zurich.