Có lòng tin là một chuyện, châm chọc là một chuyện.
“Ôi, lão tử đều đuổi tới phần này không gật đầu, đây là không phân biệt tốt xấu a không phân biệt tốt xấu.”
May mắn Hạ Thanh không nghe được câu này, bằng không hai người lại muốn mắt to trừng mắt nhỏ.
Anh xử lý tốt chuyện Vương bài, bắt tay vào điều tra Mang Phi.
Làm một danh công tác tình báo giả, kinh nghiệm nhiều năm làm việc làm anh có một loại lực nhạy bén vượt qua thường nhân, anh cảm giác mình có tất phải hiểu Mang Phi mấy năm này qua lại, vì Hạ Thanh, cũng vì mình.
Nếu là anh đa tâm, coi như là biết người biết ta bách chiến bách thắng.
Chẳng sợ anh không đem Mang Phi làm đối thủ.
Dài hơn một bộ tâm nhãn, luôn luôn tốt.
Ngày hôm sau, An Tiêu Dao cùng Hạ Thanh cơ hồ cùng lúc thức dậy rèn luyện, Hạ Thanh tuyệt không kiêng kỵ cùng anh cùng nhau chạy bộ, luyện súng, thậm chí hứng thú tới, muốn cùng anh luận bàn thân thủ, nhưng Hạ Thanh tay chân không buông ra, bị An Tiêu Dao trong vòng năm phút chế phục.
Nếu là đặt ở trước đây, An Tiêu Dao đã sớm cười nhạo cô.
Lần này lại không có, không phải là bởi vì anh thích Hạ Thanh, cho nên liền nhu nhược.
Đó là bởi vì, Hạ Thanh lúc tỷ thí, cố ý tránh được anh hạ bàn, anh có thể cảm giác được lo ngại của cô, chính là bởi vì như vậy, Hạ Thanh mới có thể thua bởi anh, cô căn bản không nghiêm túc đánh, khả năng đoạn thời gian trước gãy chân ảnh hưởng khắc quá sâu.
“Chân của anh thực sự không có việc gì sao?”
“Đã khỏi.” An Tiêu Dao đã là lần thứ ba nói, Hạ Thanh không tin, cô nói, “Không có khả năng a, nào có nhanh như vậy liền khỏi hẳn, quên đi, tôi cũng không cùng anh tranh, tôi xem sẽ không khỏi hẳn.”
“Chị của em y thuật cao siêu, chút vết thương ấy đối với cô ấy mà nói, chỉ là một bữa ăn sáng.”
Hạ Thanh nói, “Tôi cũng gãy chân qua, tôi tự mình biết nặng nhẹ, dù cho khỏi, chỗ đó cốt chất cũng không khôi phục, chính anh coi chừng một chút đi, lại chặt đứt, anh thật thành người què.”
“Không ngờ em quan tâm tôi như thế.”
Hạ Thanh ôn hòa nói, “Lời vô ích, anh dù sao cùng tôi ra sống vào chết, tôi nếu như cùng một con chó ra sống vào chết mấy lần đều sẽ quan tâm ăn không ăn no, huống chi là một người.”
An Tiêu Dao, “...”
Hạ Thanh nói chuyện, lưu loát lại trực tiếp, ví dụ rất chuẩn xác, nhưng mà, bị dùng để cùng cẩu làm so sánh khiến Tiêu Dao ca ca vô cùng bất mãn.
Cô mới mặc kệ anh, chậm rãi đi trở về, mới vừa đi tới cửa nhà liền nhìn thấy Mang Phi cầm một bó hoa hồng đỏ lớn, Hạ Thanh quay đầu lại nhìn nhìn An Tiêu Dao, anh đứng ở sau lưng cô một thước xa, tự tiếu phi tiếu nhìn cô.
Trong ánh mắt, tất cả đều là trêu tức, biểu tình xem cuộc vui, không có một chút đố kị cùng khó chịu.
Hạ Thanh nghiêng cúi đầu, này không hòa tình tiết a, những thứ ấy tiểu thuyết cẩu huyết đều viết, nếu là tình địch xuất hiện, cho dù là một đóa lạn hoa đào, nam nhân hộ thực tâm đều rất gấp thiết, sẽ không để cho người khác xúc phạm lĩnh vực của mình.
Trừ phi anh ta yêu không đủ.
An Tiêu Dao luôn miệng nói muốn cùng cô cùng một chỗ, làm nữ nhân của anh, nhưng mà, mối tình đầu của cô xuất hiện, anh một chút cũng không khẩn trương, cũng không có tỏ vẻ gì, đây coi như là coi trọng biểu hiện của cô sao, thế nào nhìn cũng không tượng a.
Có lẽ, mọi người cũng không phải là thích cô như vậy.
Nghĩ đến khả năng này, Hạ Thanh trái lại cảm thấy thoải mái
Hạ Thanh cũng không có không luận cái gì cảm giác không thoải mái, cô không có cái loại hư vinh đó, cô không thích người khác, người khác nếu là quá thích cô, cô ngược lại sẽ không thoải mái.
“Tiểu Thanh, en đã trở về, tôi lại mang đến cho em hoa hồng mới, em xem đẹp không?” Mang Phi đem An Tiêu Dao vất mấy mét ngoài không khí, xem nhẹ được triệt để, An Tiêu Dao ý định xem cuộc vui, cũng không quản anh xem nhẹ chính mình.
Anh trên cơ bản cũng coi Mang Phi là không khí.