Hạ Thanh o(╯□╰)o.
Cô phát hiện An Tiêu Dao rất bần, điểm này cô trái lại nhìn lầm rồi, trước đây cô cảm thấy An Tiêu Dao là đặc biệt nam nhân âm hiểm, phàm là nam nhân âm hiểm, nhất định tính cách âm trầm, trầm mặc, không ngờ anh người cũng như tên, tính cách cũng rất ôn nhuận.
Phúc hắc, lại rất bần.
Trước đây cô cùng anh chưa quen thuộc, chỉ biết là nam nhân này rất lợi hại, khó đối phó, sau khi quen thuộc, mới phát giác, mặc dù vẫn khó đối phó như cũ, nhưng nếu không phải là đối thủ của anh, anh là một người rất dễ thân cận.
Tính cách hảo, tính tình hảo, người lại hài hước.
Người hài hước, ai cũng thích, mặc kệ nam nữ.
Cô cũng là như thế.
Chỉ là, cô không cảm giác giữa mình cùng An Tiêu Dao, có chút chuyện gì cách trở, cô không có biện pháp cùng anh chân chính thổ lộ tình cảm, này rất khó khăn, dù sao bọn họ trước kia là đối thủ một mất một còn, cô đuổi theo An Tiêu Dao ám sát cũng không phải một hai lần, bây giờ đột nhiên nghịch chuyển đến, anh vậy mà coi trọng cô, thế nào nhìn cũng có điểm âm mưu.
Hạ Thanh vốn cũng là rất khó đối với một người buông cảnh giác, bây giờ càng là không thể.
Cô tuyệt không nghĩ nói chuyện tình cảm, chỉ cần An Tiêu Dao không nói chuyện tình cảm, chẳng qua là khi bằng hữu, cô cũng không bài xích anh, nếu là anh có mục đích riêng, cô liền không thể chịu đựng được, cô hiện nay chỉ nghĩ qua một đoạn cuộc sống yên bình.
Hạ Thanh nói, “An Tiêu Dao, anh là nghiêm túc sao?”
“Lời vô ích!” An Tiêu Dao nói, ánh mắt thành khẩn, “Tôi chưa bao giờ lấy loại chuyện này nói đùa, tôi nói muốn em, chính là muốn em.”
Hạ Thanh đã không muốn cùng anh nói chuyện gì thích hợp hay không thích hợp, anh căn bản sẽ không nghe, cô cũng không muốn chạy, có thể chạy đi đến chỗ nào, An Tiêu Dao thần thông quảng đại, mặc kệ cô chạy đến chỗ nào, cũng có thể bị anh phát giác, không như liền yên lặng theo dõi kỳ biến đi.
Nếu là chạy nữa, quá thật mất mặt.
Mọi người đều nói, chạy đến mặt trăng cũng có thể nhéo xuống, huống chi cô ở trên địa cầu chuyển động.
Anh cũng không giống sẽ ép buộc cô, theo tính cách của Hạ Thanh, gặp mạnh thì cường, nếu thật dám ép buộc cô, vậy sau này tuyệt đối không tốt, An Tiêu Dao đúng mực đắn đo được tốt, đến nay còn đang trong phạm vi chịu đựng của Hạ Thanh, nghĩ đến là suy nghĩ thấu cô.
Cô không lo lắng anh xằng bậy, đã như vậy, vậy tạm thời như vậy đi.
“Hạ Thanh, làm nữ nhân của tôi, tôi bảo vệ em cả đời.” An Tiêu Dao nghiêm túc nói, anh không nói đùa, có cực nhỏ nghiêm túc như vậy, mang theo vài phần ôn nhu, Hạ Thanh tâm như bị thứ gì bắn trúng, có chút bốc lên.
Đích tình nói như vậy, không luận kẻ nào nghe, đều sẽ cảm thấy tâm động.
Hạ Thanh trải qua không ít mưa gió, nửa cuộc đời điên phổi lưu ly, cô phân cho ra đến, ai chân chính vì tốt cho cô, ai là hư tình giả ý, cô biết An Tiêu Dao là thật tâm, cũng không phải là hư tình giả ý, cho nên, cô cự tuyệt, nhưng không muốn thương tổn.
Thái độ đã hòa hoãn rất nhiều.
Nếu là Mang Phi chi lưu, sớm đã bị cô đuổi ra khỏi biệt thự nhỏ.
“Tôi không gật đầu, nhìn bản lĩnh của anh.” Hạ Thanh tùng miệng, khẽ hất càm, ngạo khí như nữ vương, khí tràng cũng như nữ vương, mang theo cao ngạo không thể leo tới cao quý cùng lạnh lùng sắc bén, như là vương giả cao cao tại thượng, coi rẻ muôn dân.
An Tiêu Dao yêu nhất cô thần sắc này.
Tiếu ý thâm sâu.
“Một lời đã định.”
Hạ Thanh xoay người lên lầu, An Tiêu Dao nhìn bóng lưng của cô, trong lòng vui mừng, nỗ lực lâu như vậy, cuối cùng là trong lòng cô tranh thủ nhỏ nhoi, có thể được Hạ Thanh cho phép cùng ở một dưới mái hiên, trừ Nolan chính là anh.
Đã là một đại thành công.
Anh có lòng tin, một ngày nào đó, Hạ Thanh sẽ gật đầu, làm nữ nhân của anh.