Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1983: Một đóa vang vang hoa hồng 87




Hạ Thanh, "..."

Ai tới nói cho anh ta biết, Yuppie là ai?

Anh ta còn là An Tiêu Dao sao?

Cô thế nào cảm giác mình bị đùa giỡn đây???

Cô thực sự bị đùa giỡn sao???

Hạ Thanh không nói gì nhìn trời, nghiêm túc tự hỏi, ngược lại lắc lắc đầu, nhất định là ảo giác, ảo giác.

An Tiêu Dao nghiêm túc hỏi, "Hạ Thanh, cô thực sự suy nghĩ chu toàn sao? Trước đây, nếu là cô bị bắt, bọn họ còn có thể tin, cô chỉ là có hiềm khích, bây giờ, bọn họ có thể xác định, cô có tội."

"Chúng tôi mất nhiều công sức cứu người, đem cô cũng cứu ra, mặc kệ cô là nghĩ như thế nào, bọn họ khẳng định đã đem cô cùng tôi đánh đồng, bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô, chân trời góc biển cũng sẽ truy sát cô, vĩnh tuyệt hoạn về sau."

"Hạ Thanh, cô tương lai ảm đạm, Thần Hi đã nói, nếu cô không muốn để cho chúng tôi đến bảo vệ cô, cô liền cùng cô ấy trở về thành phố A, tôi nghĩ cô khẳng định không muốn, nhà họ Đường trên có già dưới có trẻ, chị của cô khẳng định chưa từng nói, trong lúc cô bị bắt, vì muốn bắt được chị của cô để uy hiếp cô, bọn họ thiếu chút nữa làm bị thương đến bé Hạ Cảnh, lúc đó trong nhà hai đứa bé đều ở công viên, Thần Hi trên người cũng không có súng, tôi nghĩ cô càng không muốn, để cho bọn họ rơi vào trong tình trạng nguy hiểm."

Hạ Thanh nguy hiểm nheo mắt lại, chuyện này, Hạ Thần Hi cho tới bây giờ không đề cập qua, cô cũng không biết, thì ra là tình trạng nghiêm trọng như vậy, đám hỗn đản kia!!

Nhiều năm như vậy, cô tự hỏi vì nước Mỹ, toàn lực ứng phó, lấy ánh mắt của người khác đến xem, liều mạng như vậy được gọi là người yêu nước nồng nàn, cũng chưa bao giờ làm chuyện xin lỗi bọn họ, cũng không tiết lộ quá một câu bí mật.

Nhiều lắm là giúp cứu Lục Trăn.

Chuyện này cô cũng không thẹn với lương tâm, kết quả quốc gia này báo đáp cô cái gì?

Chính là vĩnh viễn hoài nghi cùng tổn thương?

Cô vẫn cho là, chẳng sợ bị trục xuất quốc an, cô cũng sẽ không có bất luận cái cảm giác gì, bây giờ mới biết, cô là có cảm giác.

Rất sợ hãi.

Cô từng cho rằng, cô sẽ bị một đời, vì quốc gia này phục vụ.

Cũng làm tốt quyết định này.

Ai biết, chuyện không như ý người.

An Tiêu Dao thấy sắc mặt cô không tốt, liền không hề nói, sợ cô tâm tình kém, ảnh hưởng đến thân thể, anh nói, "Hạ Thanh, tôi không dám nói, đến Vương Bài là lựa chọn duy nhất của cô, nhưng hiện nay đúng là lựa chọn tốt nhất của cô, tôi sẽ bảo vệ cô chu đáo."

Hạ Thanh tâm tình không tốt, Hạ Thanh không có chú ý âm thanh, anh nói là anh sẽ bảo vệ cô chu đáo, cũng không phải chúng tôi sẽ bảo vệ cô chu đáo.

"Anh đúng là một người đàm phán rất tốt." Hạ Thanh nhìn anh.

An Tiêu Dao khiêm tốn cười, "Cám ơn đã khen, tôi cũng không phải là người đám phán rất tốt, nói đến đàm phán, Lục Trăn mới đúng, tôi có thể làm cho cô suy nghĩ là bởi vì, tôi sẽ cùng cô nói những thứ này, bọn họ đều là điểm đến tức chỉ, băn khoăn quá nhiều."

"Dù cho tôi tới Vương Bài, những chuyện trước đây tôi biết, tôi cũng sẽ không nói nửa câu." Hạ Thanh nói.

An Tiêu Dao cười, lộ ra một hàm răng trắng bạch, "Tôi một cái thông tin, không cần cô vì tôi cung cấp cái tình báo gì, tôi muốn biết cái gì, chính tôi sẽ đi tra, tôi để cô ở đây, cũng không cần cô làm cho chúng tôi bất cứ chuyện gì."

Hạ Thanh rũ mặt mày, cô làm sao không biết, vào Vương Bài là lựa chọn tốt nhất của cô, nhưng chung quy rất quái dị.

"Anh cho tôi suy nghĩ một chút."

"Được."

An Tiêu Dao biết, theo như lời suy nghĩ một chút của Hạ Thanh kia xác xuất thành công thì có phân nửa.