Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1968: Vang vang một đóa hoa hồng 72




Giọng đàn ông trở nên lạnh, “An Tiêu Dao, nói như thế, anh không muốn hợp tác với chúng tôi phải không?”

“Thứ cho khó tòng mệnh!”

“Rất tốt!” Người đàn ông gật đầu, nghiêng đầu ý bảo người đặc công bên mình hành động, tên đặc công kia đem Hạ Thanh xốc lên, hắn ta không cần phải dùng sức, Hạ Thanh bị trọng thương, lại không nặng, xốc lên tựa như xốc một con mèo con, ném ở chân An Tiêu Dao.

An Tiêu Dao lửa giận bùng cháy trong lòng, trên mạt trước sau vẫn bất động.

Hạ Thanh tốn hơi thừa lời, một câu cũng không nói, cái ngã này cũng không nhẹ, cứ để cô nằm như vậy không thể đứng dậy nổi mà đánh, cô choáng váng.

Người đàn ông nói, “Nếu như anh không hợp tác, có thể, một phát này giết chết cô ta, chết quá dễ dàng, tôi cho anh một phút đồng hộ suy nghĩ, chần chừ một giây, Hạ Thanh sẽ bị một phát này, tôi xem anh có thể chịu đựng được người của mình bị thương.”

An Tiêu Dao thở mạnh, người đàn ông giơ cổ tay lên, tính toán thời gian.

Hạ Thanh cười lạnh, “Có bản lĩnh, ngươi một phát bắn chết tôi đi.”

“Cùng nằm, tôi sẽ không đánh chết cô!” Người đàn ông nhìn đồng hồ vừa nói, “tôi vốn cho là, bắt được anh ta, cô liền vô dụng, đơn giản bắt chết cô, trừ hậu hoạn, xem ra bây giờ, cô đúng là một quân cờ hữu dụng.”

Hèn hạ!

“Ngươi tốt nhất khẩn cầu chúng tôi chết ở chỗ này, bằng không, ngươi chết sẽ rất thảm!”

Người đàn ông ngồi xổm xuống, “Nếu như tôi là cô, tôi sẽ cầu An Tiêu Dao, tiết lộ cho mình ít tin tình báo, có lẽ, ngươi có thể được sống, nếu không, người này thân thể tàn phế, còn có thể chịu đựng được bị trọng thương.”

“Ta nhổ!” hạ Thanh hướng trên mặt hắn mà phun một hớp nướng miếng, người đàn ông rút súng lục ra, hương đùi Hạ Thanh nả một phát dúng, tiếng súng ơ dưới phòng giam vang thật rõ ràng, An Tiêu Dao chỉ cảm thấy quả tim như ai khoét một cái.

Hạ Thanh bưng vết thương, máu từ kẽ tay của cô phun ra, không ngừng chảy, trong không khí, một mùi máu tanh, cô biết người đàn ông này sẽ nổ súng, cô hận không thể để cho tên đó một thương đánh chết cô.

Miễn cho hắn bức An Tiêu Dao.

Cô biết, An Tiêu Dao không thể thỏa hiệp.

Bởi vì hắn, không thể làm tổn thương người của hắn.

Cô cũng không thể để hắn khó xử.

“Một phút đồng hồ tới.” Người đàn ông sắc mặt lạnh băng, nói với An Tiêu Dao, “Tao nói cho mày biết, Hạ Thanh đã bị nhiễm viruts, một phát đạn của tao, mày cảm thấy cô ấy có thể chịu đựng được?”

“Tao đánh đố, bị thương nữa, cô ta sẽ chết liền, An Tiêu Dao, nếu mày không cho tao một chút tin tức hữu dụng, thì hãy chờ thi thể của cô ta cùng mày.”

Không khí cơ hồ muốn ngưng đọng.

An Tiêu Dao chưa bao giờ gặp gian nan kiều như này.

Điều đó đối với hắn mà nói, vô cùng đơn giản, hắn làm việc không bao giờ do dự, quyết đoán nhanh lẹ, tùy tâm mà thực hiện, muốn làm cái gì thì làm cái đó, bây giờ, lại rơi vào tình thế lưỡng lự thế này.

Chỉ cần an bài, anh chưa bao giờ do dự cả.

Mấy người bọn họ, liều mạng nửa cuộc đời, thành lập một vương bài, nếu như hắn lộ ra một chút tien tức, người chết chính là huynh đệ của hắn.

Có lẽ là một người lính nhà xưởng.

Người quản lý công xưởng, hắn nhất định nhận thức được, là hàng trăm người lính, bởi vì tin tình báo của hắn mà chết oan chết uổng, chỉ là vì, hắn phải cứu hạ Thanh, vì cứu Hạ Thanh, nếu trả giá lớn như vậy.

Hắn không ghánh nổi.

Hắn cũng không nghĩ tới, sẽ gặp phải tình huống này.

Hắn cho rằng, hắn tới, là có thể thay thế Hạ Thanh, chịu mọi hình pháp, không ngờ, trái lại làm cô nhanh chết.

Là hắn quá mức sơ sẩy, quên mất nhân tính âm u.