"Thời gian của tôi không còn nhiều, ngày mai phải quay về căn cứ." Nolan nói, làm sao mà anh không muốn có nhiều thời gian bên cạnh Lục Trăn chứ, nhưng quân đội có kỷ luật của quân đội, anh không thể tự ý rời bỏ vị trí công tác. Anh có thể đi vòng qua đây đón Hạ Thanh về đã là phá lệ rồi.
"Tiểu sinh bây giờ vóc người khô quắt, quả nhiên không có sức hấp dẫn." Ngữ khí của Lục Trăn rất ủy khuất.
Nolan, "..."
Hai người dính lấy nhau hơn nửa giờ, vượt quá khỏi thời gian Hạ Thanh quy định cho Nolan, dính xong Lục Trăn mới hỏi chính sự, "Chuyện của Thất Thất, Hạ Thanh đã nói với anh chưa?"
"Rồi." Nolan biểu hiện vô cùng yên lặng.
Lục Trăn nhìn anh, trong con ngươi đen kịt xẹt qua một mạt trầm sắc, ngược lại mỉm cười nói, "Kỳ thực, từ rất lâu rồi trong lòng tôi liền có một nghi hoặc, có phải anh đã sớm biết Thất Thất là gián điệp hay không?"
Nolan nhìn thẳng vào con ngươi trong mắt anh, "Vì sao cậu lại nghi hoặc chuyện này?"
Lục Trăn nói, "Tôi nhớ tới một việc xảy ra cách đây thật lâu, khi đó chúng ta còn chưa cùng một chỗ, thậm chí tôi đối với anh cũng chưa có ý nghĩ gì, đột nhiên anh nói với tôi một câu không liên quan, Thất Thất thích Michael."
"Lúc đó trong câu chuyện của chúng ta đang nói cùng Thất Thất không liên quan nhau, anh đột nhiên nói ra điều này, chẳng phải là cố ý vì Long Tứ sao. Tôi liền cảm thấy không thích hợp, chỉ là vì ngay sau đó phát sinh rất nhiều việc, tôi không còn kịp suy nghĩ tới vấn đề này nữa."
"Thất Thất gián điệp nhiều năm như vậy, hành tung bí ẩn, giỏi về ẩn giấu, tôi cũng rất yên tâm, cho nên ta không nghĩ tới vấn đề này nữa, bây giờ tôi thấy anh rất điềm tĩnh, như là đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi vậy."
Nếu là đột nhiên biết Cố Thất Thất là gián điệp, dù là Nolan, cũng không có khả năng bình tĩnh như vậy.
Trừ phi anh đã sớm biết, chuyện này với anh mà nói, bản thân liền chưa tính là một bí mật.
"Tôi cũng nhớ, những lời nói hôm đó đã khiến tôi ảo não một khoảng thời gian dài. Tôi sợ bị các cậu phát hiện, nhưng may mắn là các cậu cũng không phát hiện được." Nolan thản nhiên nói, "Tôi cũng đã lợi dụng Thất Thất, thông qua cô ấy truyền lại một ít tin tức giả."
"Nói như vậy thì Thất Thất hoàn toàn không biết là anh đã biết hết mọi chuyện, tự nhiên cũng sẽ không biết tin tình báo đấy là giả, một trận sống chết kia chúng tôi cũng..." Lục Trăn thở dài, "Không tính là hoài nghi, chỉ là đối với Thất Thất có chút phê bình kín đáo, đặc biệt là Long Tứ cho rằng cô ấy là vì Michael mà làm việc không chính xác, tra đích tình báo cũng không có chứng thực liền truyền về, một trận tử kia khiến cho mọi người đều không vui."
Nolan nhàn nhạt nói, "Nhưng các cậu đã xử lý rất khá."
Kế phản gián đối với bọn họ không dùng được.
Lục Trăn cười, "Đó là tự nhiên, chúng tôi là ai chứ? Chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhiều năm tín nhiệm, chẳng thể vì vài tin tình báo giả mà có thể phá hủy. Anh dự đoán được thân phận của Thất Thất, nhưng kỳ thực cũng chỉ dự đoán được cô ấy là một danh đặc công, cũng không thể biết rằng, Thất Thất là người lãnh đạo trong tổ chức."
"Chúng tôi cũng không hoài nghi là Thất Thất muốn làm phản, chỉ là đối với cô ấy có chút biểu hiện bất mãn. Mấu chốt là bởi vì có Michael, cảm tình có thể làm cho con người ta mù quáng, cũng sẽ khiến người ta làm ra một ít chuyện không muốn làm."
"Chúng tôi là vì nguyên nhân này mới có thể hiểu lầm Thất Thất, không tồn tại vấn đề tín nhiệm."
"Chuyện này trái lại làm tổn thương Thất Thất, cô ấy cho là chúng tôi đang hiểu lầm cô ấy."
...
"Cô ấy rất xuất sắc." Nolan ăn ngay nói thật, "Cô ấy gián điệp nhiều năm như vậy, cũng đã lấy truyền về cho các cậu rất nhiều tin tức, nhưng cũng giúp tôi rất nhiều, cô ấy đã mấy lần cứu tôi, ngay từ đầu biết chuyện này trong lòng tôi cũng không thấy dễ chịu gì."
"Thế nhưng, mười năm ra sống vào chết, tôi tin tưởng vào tính thiện lương của cô ấy. Mặc kệ dưới thân phận gì, mười năm quan tâm đây đó cũng có thể khiến tôi tin là Thất Thất không phụ tôi."