Hạ Thanh thấy anh đỏ mặt, nhịn không được câu cằm anh, cười đến như công tử ca đàng hoàng đùa giỡn phụ nữ, "Anh còn có thể xấu hổ a, đến, cười một cái cho đại gia."
An Tiêu Dao, "..."
Anh đây là bị đùa giỡn sao?????
Anh còn quả thực xông Hạ Thanh mỉm cười, "Nhưng đại gia hài lòng?"
Hạ Thanh ở trên mặt anh sờ soạng một cái, "Miễn miễn cưỡng cưỡng lạp."
"Hạ Thanh, đừng quá phận a..." Nữ nhân này còn phải kính, cũng dám vuốt anh mặt.
"Làn da của anh thật không sai." Hạ Thanh lại sờ lại bóp một hồi, sờ nữa sờ mặt mình, cho ra một cái kết luận, "Nam nhân làn da quá tốt quả thực kéo cừu hận."
An Tiêu Dao, "..."
Cô ngồi xổm xuống, giúp An Tiêu Dao kiểm tra chân bị gãy, lại cố định, trực tiếp để anh nghỉ ngơi, trong nham động cũng lạnh, Hạ Thanh dùng củi gỗ bên cạnh đốt lửa, bưng ra chậu lớn, ra lấy một chậu lớn nước tuyết đem vào trực tiếp đun nước.
Đột nhiên nghe thấy bụng An Tiêu Dao vang lên một tiếng, cô sờ sờ dạ dày chính mình, cô cũng đói bụng.
Hai ngày ăn nữa khối sô-cô-la, là người đều sẽ đói.
Hạ Thanh đem một thanh sô-cô-la ném cho An Tiêu Dao, "Anh ăn trước, tôi đi ra săn thú, nhìn xem có con mồi hay không."
"Hạ Thanh." An Tiêu Dao từ trên giường đứng dậy, "Cô trước xử lý miệng vết thương của mình."
"Việc rất nhỏ." Hạ Thanh cúi đầu nhìn nhìn ống quần chính mình tràn đầy máu loãng, hơi nhíu mày, lấy tới khẩu súng, phất phất tay, "Ngoan ngoãn ở tại chỗ này không nên cử động, giường gỗ một thước là đống lửa, cẩn thận một chút."
Thời gian chờ đợi vô cùng dài, mắt nhìn không thấy, một mảnh hắc ám, chỉ nghe thấy thanh âm diêm cháy, anh từ từ cảm giác được một ít ấm áp, đồng thời cũng có chút tâm lạnh, mắt của anh...
Còn có cơ hội hồi phục thị lực sao?
Anh sờ sờ vết thương trên trán, Hạ Thanh đã xử lý, trừ đau đớn không cảm giác khác, mắt một chút cảm giác cũng không có, trước mắt một chút bóng dáng cũng không có, xem ra thần kinh thị giác bị thương rất nghiêm trọng.
Bây giờ bị nhốt trong núi tuyết không đi ra được, ngừng lại thời gian cứu chữa, y thuật Tiểu Tuyết cao tới đâu cũng bất lực.
Không được!
Không thể nghĩ như vậy, anh nhất định sẽ không có chuyện gì.
An Tiêu Dao trước giờ không có sống trong bóng tối, nhất thời sống trong bóng tối, khó tránh khỏi có chút không tiếp thụ được, hôm nay một ngày không hé răng, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, anh cũng chậm chậm tạm thời tiếp thu chuyện này.
Nhưng mà, anh sẽ không nản lòng.
Anh tin, anh tuyệt đối có thể vượt qua cửa ải này.
Nước sôi trào, hơi nước dâng lên, trong không khí ẩm ướt chậm rãi trở nên ấm áp, An Tiêu Dao kiên nhẫn chờ Hạ Thanh trở về.
Tựa như Hạ Thanh chưa từng nghĩ tới bỏ lại một mình anh đi.
Anh cũng không nghĩ tới, Hạ Thanh sẽ bỏ lại một mình anh.
Hạ Thanh...
An Tiêu Dao cười, cô nghĩ một quyển thư ý vị sâu xa.
Đợi chừng một giờ, Hạ Thanh đã trở về, khiêng một con sói tuyết, vừa vào cửa liền hô to một tiếng, "An Tiêu Dao, hôm nay có thịt ăn."
Xa xa nghe thấy thanh âm của cô, An Tiêu Dao chặt huyền tâm cũng buông xuống.
Khí trời săn bắn rất nguy hiểm, may mắn, cô bình an trở về.
"Cô không bị thương đi?"
"Đương nhiên không có, tôi là ai, sao có thể bắt một con sói hoang cũng có thể bị thương." Hạ Thanh cười, thay đổi bát tô nấu nước, cô đem sói hoang kéo tới cửa động, trực tiếp dùng đao đem lột một lớp da bên ngoài ra.
An Tiêu Dao thống hận tại sao mình nhìn không thấy.
Ít nhất, anh có thể làm một chút việc, không đến mức cái gì đều không làm được.
Để một nữ nhân ở trong gió tuyết bận rộn chiếu cố anh.