Cố Thất Thất đã rất lâu không thấy được sự nhếch nhác của Hạ Thanh, mặc dù nhếch nhác nhưng cũng có thể nhìn ra sự ngông nghênh từ cô.
“Không có việc gì, vật tới tay.” Hạ Thanh giơ giwo tay cầm tượng ngọc lên, cười rất xán lạn, xinh đẹp như lửa, “ừng này vết thương đổi lấy một trăm triệu, tôi thấy vẫn còn lãi.”
Cố Thất Thất mím môi, Các cơ quan của An Tiêu Dao, cũng không phải là có thể dễ dàng vượt qua, cô đã báo với AN Tiêu Dao, kết quả Hạ Thanh vẫn bị thương như vậy, nếu không báo trước, hậu quả sẽ như thế nào?
Cô nhìn phía sau Hạ Thanh, “Cô vẫn còn ở bên trong tòa thành?”
“Ở lầu một, cô giúp tôi xem xem thủ vệ ở đây, tôi có chút không thoải mái, sức lực không còn.” Hạ Thanh phải nói, phải có một người vẽ cho cô đường đi nước bước trong này, nếu trên người cô không bị thương, cũng không mất máu quá nhiều.
Rời khỏi đây, không thành vấn đề.
Bây giờ, thực sự là một vấn đề.
“Thanh, cho tôi xem vết thương trên người cô.”
“Tôi không sao, trời sắp sáng rồi, không đi thì không kịp mất.” Hạ Thanh cắt ngang lời Cố Thất Thất, “Tôi không sao, chịu đựng được.”
“Ở đây bảo vệ rất an toàn, mặc dù không như đặc công chuyên nghiệp cũng không thể khinh thường, tòa thành thực hiện cắt ca rất nghiêm ngặt, buổi tối cứ hai tiếng đồng hồ thay ca một lần, cho đến khi trời sáng, bọn hojddoir ca đến khi trời sáng, tôi xem sắc mặt cô rất khó coi, bị thương không nhẹ, nếu phải rời khỏi đây, tôi sợ sẽ không dễ dàng.
“Vậy cũng không còn biện pháp gì.” Hạ Thanh sắc mặt như bình thường, “Vật tới tay, không đi ở lại cũng là chờ chết, không thể đánh cuộc một lần.”
Trong lúc Cố Thất Thất nói chuyện với cô, đã lợi dụng vệ tinh xem hoàn cảnh xung quanh giúp cô, trong lòng hơi dao động, An Tiêu Dao cho bảo vệ ở đây quá nhiều, cơ hồ, mặc kệ Hạ Thanh đi đến chỗ nào, đều sẽ kinh động đến bọn họ.
Chỉ có thể đối đầu.
Với tình hình của Hạ Thanh lúc này, rời khỏi đây, sợ là rất khó khăn.
Cố Thất Thất nhìn về phía bên kia rừng rậm, bây giờ chỉ trông chờ cô có thể lợi dụng nơi đó yểm hộ, nếu không đi qua khu đất bằng kia sẽ bị đánh thành ong vò vẽ, Cố Thất Thất nói, “Có mang theo dây thừng không?”
"Có mang theo!"
“Có đủ sức đánh tới khu rừng rậm kia không?”
“Đúng là không xa lắm.” Hạ Thanh đem dây thừng ra, hơi do dự một chút nói, “Điều này không khoa học, nếu đi ra từ không trung, bọn họ sẽ phát hiện.”
“Mặc kệ phương hướng nào, đều có cơ hội bị phát hiện, trừ khi cô cứ giấu mình ở đó, chờ trời sáng bọn họ phát hiện mất trộm.” Cố Thất Thất nói, “Cô chỉ có thể hướng bên kia mà thử.”
“Tôi biết rồi, đi.” Hạ Thanh cũng không nói lời vô ích, đứng dậy lấy khẩu súng ra, nhắm vào khoảng một trăm mét về phía cái cây to trong khu rừng, một đầu dây khác cột vào đỉnh biệt thự, cô không còn nhiều thời gian.
Nhìn từ góc này, có bảo vệ trông coi, một khi đu qua, sẽ bị phát hiện.
Hạ Thanh nhắm vào, bóp cò, dây thừng bay vùn vụt đánh thẳng tắp vào rừng cây phía đối diện, cắm vào một thân cây, nối tòa thành với rừng rậm.
Vừa mới nối xong, chuông báo động liền vang lên.
Hạ Thanh dùng vòng sắt hướng về phía cổ tay mình, nhanh nhẹn đạp một cái, thân mình trượt ra, lợi dụng độ cao thấp khác nhau, Hạ Thanh cấp tốc hướng về phía rừng rậm, ở trên không trung.
Vừa mới trượt theo sợi dây chừng hơn mười mét thì nghe thấy tiếng súng không ngừng vang lên, người cô vẫn đang trượt theo sợi dây, trừ khi là tay súng thiện xạ, bằng không thì không thể bắn trúng cô, góc độ này rất khó bắn.
Nhưng mà, ngay sau khi Hạ Thanh sắp rơi xuống, có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.