Hạ Thanh thở phào nhẹ nhõm, nguyền rủa các cơ quan này, cô cuống quít từ bên hông lấy máy tính ra, khu an toàn thay đổi, kỳ an toàn cũng thay đổi, cô muốn điều chỉnh.
Cô cũng vui mừng, vừa tránh khỏi một nạ, ở một giây đồng hồ chỉ có thể đoán đúng phương hướng mà thôi.
Thảo nào ở đây chết rất nhiều người.
Cô cũng thiếu chút nữa cũng như vậy.
Cô sờ sờ đầu mình chỉnh lại chỗ tóc vừa bị cắt mất, trong lòng tức giận, cô hôm nay buộc tóc lên, vì vậy cũng may mắn là chỉ bị mất một chút.
Nếu như thấp hơn một chút có lẽ rơi xuống là cái đầu của cô.
Bàn cờ quá phức tạp, vượt qua khả năng phán đoán của Hạ Thanh, cô ây giờ ở giữa bàn cờ. không thể kiểm tra khu vực an toàn, nếu không chính là muốn chết, vừa kiểm tra thời gian, đầy phòng đều là tia sáng xanh bay tới bay lui.
Người muốn tiến về phía trước, sẽ bị cắt thành nhiều mảnh.
An Tiêu Dao cầm máy tính lùi về phía sau, anh cốn cho là, Hạ Thanh hẳn sẽ chết là điều chắc chắn, cho nên chuẩn bị tốt cho tạm ngừng các cơ quan bảo vệ, ai biết khi anh vừa mới đụng tới chuột, Hạ Thanh liền chọn đúng ô an toàn, tránh được một kiếp nạn.
Cứ như vậy mà trong một thời gian ngắn cô có thể chuẩn đoán chính xác được nguy hiểm mà tránh, khứu giác rất nhạy bén.
Ngón tay Hạ Thanh trượt trên màn hình, chỉ ra hai con đường, khẳng định là có một con đường đúng, chỉ là cô không biết, đâu là con đường chính xác, cô chỉ có thể đoán năm mươi phần trăm xác suất.
Hai bên traí phải, cô cũng đoán được khu an toàn, Hạ Thanh không phải thuận tay trái, nhưng xưa nay luôn thích bên trái hơn, cô hạ quyết tâm, quyết đoán di động đến ô đen màu vuông bên trái, trong mật thất, không có động tĩnh gì.
Chỉ nghe thấy tiếng đập rất nhanh của tim cô.
Thành công!
Cô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng nguyển rủa người nào thiết kế ra cơ quan này.
Nguyền rủa và nguyền rủa, Hạ Thanh vất vả tìm kiếm cơ quan, như cô định liệu, đi được ba bước lại bắt đầu biến hóa, lại một lần cô phán đoán là bên trái, kết quả lại bắt ra một loạt các tia sáng xanh làm nhức mắt, Hạ Thanh đơn giản không làm thì thôi, đã làm là làm đến cùng, thân thể lăn tròn trên đất một vòng, cũng lười lại phán đoán đâu là khu an toàn, bởi vì đối diện chỉ còn có mười bước, cũng ở một mảng hỗn loạn, phán đoán không ra được cái gì, vì thế đánh cuộc một phen.
Nếu là phán đoán không đúng, sẽ là một cái chết đang chờ sẵn, mà cái chết này quá tàn nhẫn, cô ở chỗ đứng lộn một vòng, thân thể rất lợi hại, trực tiếp đụng vào cửa, Hạ Thanh chỉ cảm thấy ở chân có cảm giác đau đớn vô cùng, sau đó tê dại, cuối cùng không có có cảm giác gì, nửa chân cùng phế đi, một lúc lâu không có cảm giác đau.
Trán Hạ Thanh bị đụng chày máu, quay đầu lại là một mảng tia sáng xanh quỷ dị, liền sát bên bên cạnh cô, khoảng hơn hai mươi giây sau tì cá tia sáng vụt mất, may cô di chuyển với tốc độ nhanh hơn một cắc, nếu không thì…
An Tiêu Dao nhíu mày, “Chẳng lẽ là một BUFF, như vậy thật có lỗi với quá khứ?”
Hắn thiết kế, trừ theo dựa vào các khu an toàn từng cái từng cái một đi qua, bằng không hẳn là phải chết không nghi ngờ gì, dù cho tới cạnh cửa, cũng sẽ bị tia laze bắn chết, thế nào Hạ Thanh như thế mà lại chưa chết?
Cô xác động chỗ nào?
Điểm này An Tiêu Dao cũng không hiểu được, nhưng mà, không đợi cho anh suy nghĩ vì sao lại như thế, liền nhìn thấy qua màn hình dưới chân Hạ Thanh có một vũng máu.
Hạ Thanh nhận thấy không đúng, chân trái của cô không có một chút cảm giác, một tia sáng xanh đã xuyên qua bắp chân của cô, cứa một vết thương đến chày máu, dưới lòng bàn chân cũng có một mảng máu, đã làm đỏ chiếc quần cô đang mặc.
Hạ Thanh để ba lô hành lý lấy ra một chiếc kéo nhở, cắt chiếc quần ra.