Lần này chiến tổn hại, đương nhiên là chính thức chết càng nhiều, nhưng mà, chiến tổn hại như vậy so với vương bài mà nói, đã là vô cùng không lạc quan, để cả anh và Long Tứ, Lục Trăn chờ người toàn bộ xuất chiến.
Mặc dù Cố Thất Thất có điều hạn chế, không thể giúp, nhưng Hạ Thần Hi cũng đã thay thế cô.
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bọn họ có tổn hại đáng sợ như vậy.
Có thể thấy người của bộ tác chiến vô cùng lợi hại. Bộ đội đặc chủng mà Michael mang đến cũng không thể khinh thường.
Hơn nữa, Hạ Phong lại âm hiểm giả dối.
“Hạ Phong đâu?”
Thanh âm Mục Vân Sinh từ phía sau lưng truyền đến, âm trầm băng lãnh, “Tôi phái người đuổi theo nhưng không thấy hắn. Trong thang máy tất cả đều là vết máu, Lục Trăn khẳng định bắn trúng động mạch ông ta, ông ta hoặc là trọng thương khó dữ, hoặc là đã tử vong.”
Nhiệm vụ lần này thất bại, bởi vì Hạ Phong trốn thoát.
Bọn họ còn tổn thất nhiều người như vậy, Hạ Thần Hi cũng bị đạn bắn thương.
Không ai nghĩ đến, Hạ Phong hôm nay lại động thủ, lại thông đồng với Michael.
Mục Vân Sinh nói, “Chuyện này trước để một bên, qua xem tin tức.”
Tất cả các kênh đều đưa tin sự kiện đấu súng lần này. Số người trong quân đội thương vong khá lớn, sĩ quan chỉ huy tối cao, thượng tá Michael bây giờ hôn mê bất tỉnh, sinh tử chưa biết, Nhà Trắng liền treo cờ rủ tưởng nhớ những người quân nhân hy sinh vì nhiệm vụ.
Ti vi chỉ đưa tin một chút hình ảnh vụn vặt, cũng không có camera giám sát toàn bộ, tất cả camera thu hình của thành thị cùng vùng phụ cận đều bị vương bài bôi đen, An Tiêu Dao vốn không muốn để lại chứng cứ gì để bọn họ nắm lấy được nhược điểm.
Nhưng mà, bọn họ lại bị dân chúng chụp được một ít hình ảnh.
An Tiêu Dao nhíu mày, hình ảnh cũng rất mơ hồ, mặt mỗi người cũng không thấy rõ lắm. An Tiêu Dao thở phào nhẹ nhõm, ít nhất đây không tính là chứng cớ gì, định không được tội. Tối thiểu Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất có thể an toàn.
Hạ Thần Hi cũng có thể thoát thân.
Những người khác trái lại không sao cả.
Dân chúng oán trời, mỗi tin tức đài đưa chỉ chỉ trích phần tử khủng bố cực kỳ tàn ác, chính phủ treo giải thưởng, truy nã Mục Vân Sinh, An Tiêu Dao cùng Lục Trăn, tình huống không lạc quan lắm.
...
“Tại sao có thể có thương vong lớn như vậy?” Thanh âm Mục Vân Sinh có chút trầm trọng, “Xuất hiện thương vong lớn như vậy, chuyện này liền khó khăn kết thúc. Tương lai không biết sẽ sinh ra mâu thuẫn gì.”
Morgan nói với An Tiêu Dao qua tình huống, anh nói, “Tôi cũng không hi vọng có thương vong lớn như vậy. Chỉ là, trên lầu có người bắn tỉa, trên đường phố cũng có bộ đội đặc chủng, đạn không có mắt, chung quy đều có tổn thương.”
Nhân viên giám thị trong tòa nhà nhất định phải bị diệt trừ.
Cứ như thế tính lên, thương vong dĩ nhiên là lớn.
“Thế nhưng, ngay từ đầu cũng không phải chúng ta nổ súng trước, đối phương có bốn người là bị tay đánh lén đánh chết, chúng ta vẫn chưa phái người bắn tỉa, rất hiển nhiên, Hạ Phong muốn cho chúng ta gánh tội lần này, chết càng nhiều người, tội danh càng nghiêm trọng.”
“Buồn cười, người này tâm địa thật đen tối.”
Chuyện này đã qua, bọn họ cũng không có ý định tiếp tục truy cứu, tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng, Mục Vân Sinh cùng An Tiêu Dao muốn một lần nữa lập kế hoạch cùng Hạ Phong chu toàn, các thị dân hẳn là chụp không ra cái gì tiết lộ gì đó.
Nghe thấy tiếng súng, bọn họ chạy cũng không kịp, dù cho quay chụp lén, không có toàn bộ hình ảnh cũng không sự.
“Lục Trăn thế nào?” Mục Vân Sinh lo lắng lo lắng hỏi.
“Cậu ấy đã bình tĩnh trở lại.”
Điều bây giờ bọn họ lo lắng lại là tình hình của Lục Trăn, anh đã bắn bị thương Michael.
Hạ Thần Hi bị thương không nặng, trái lại mất máu quá nhiều, người có chút choáng váng, sau khi lấy đạn ra, nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ, ăn một vài thứ, thanh tỉnh thoải mái không ít, vừa mới tỉnh, Đường tổng đã điện thoại đến.