“Tiểu Tuyết, tôi làm không được, tôi vừa nghĩ tới bọn họ, liền hận không thể đem bọn họ băm thành vạn mảnh.”
Tiểu Tuyết thấm thía lời nói của anh, “Cả đời này tôi cũng không hiểu được hận một người là như thế nào, hận một người rất vất vả, bọn họ gây ra thương tổn quá lớn cho anh, nhưng cũng là duy nhất bọn họ mới có thể cứu mạng anh.”
“Lục Trăn, chết đi thì có gì tốt, anh chết đi, Nolan sẽ đau khổ, tôi thương tâm, mọi người đều rất thương tâm, lời hứa của anh cùng đám người Tiêu Dao ước định khi về già sẽ cùng nhau ở trên một đảo nhỏ không tên ngắm nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn thì tính như nào?”
“Anh đều quên sao?”
“Cha tôi cùng anh, chỉ là một người lạ, ông ý khiến anh bị thương tổn, anh muốn giết ông ý không có sai và sẽ không ai nói gì cả. Nhưng mà, đám người Tiêu Dao cũng là người quan trọng nhất của anh, lời hứa của anh đối với bọn họ rõ ràng có thể làm được, anh lại muốn để cho bọn họ thất vọng sao?”
“Vì một người rất không quan trọng lại làm tổn thương những người quan tâm mình, Lục Trăn, đây không phải là tác phong của anh.”
“Hứa với tôi, cho ông ta một cơ hội, cũng như cho các anh một cơ hội cùng nhau nhìn mặt trời mọc và lặn.”
Nữ tính ôn nhu vĩnh viễn là vĩnh hằng.
Tâm huyết của người đàn ông trong nháy mắt đã bị lung lay. Không ai có thể cự tuyệt lời nói thấu đáo của Tiểu Tuyết như vậy. Cô phân tích một cách thấu đáo, lại lấy danh nghĩa tình yêu ra, Lục Trăn vốn trọng tình trọng nghĩa, sao lại khiến mình trở thành người bị thất vọng được.
Chỉ là, ở sâu trong nội tâm của anh, anh khó có thể quên chuyện này.
Bọn họ không biết ở trong ngục đã từng xảy ra chuyện gì, vô pháp cảm động, cho nên, nói xong cũng nhẹ nhõm, anh khó chịu, anh thống khổ, không người nào có thể nhận biết.
“Lục Trăn, hứa với tôi đi, cho các anh một cơ hội, chờ anh hoàn toàn bình phục rồi, anh muốn làm gì, tôi sẽ không ngăn cản. Tôi không muốn anh chết.” Mắt Tiểu Tuyết ẩm ướt, nhu tình như nước nhìn Lục Trăn, “Tôi không xin anh phải buông cừu hận, tôi chỉ xin anh cho chính mình một cơ hội sống thôi.”
Lục Trăn nhìn cô, thống khổ nhắm mắt lại.
Cũng không nói gì tốt, cũng không nói gì không tốt.
Tiểu Tuyết lại rất vui mừng, ít nhất, anh nguyện ý suy nghĩ.
Hạ Thần Hi ở một bên thấy cũng rất cảm động, chị của cô đã hoàn toàn dung nhập vào tập thể này, là người của tập thể này rồi. Cô quan tâm mỗi một người bọn họ, bảo vệ mỗi một người bọn họ, coi bọn họ là người chính mình quan tâm nhất.
Thậm chí, cao hơn người có quan hệ huyết thống như cha.
Nếu là Lục Trăn có việc gì không hay xảy ra, sợ rằng chị cũng không thể tha thứ cho cha.
Cảm tình như vậy, cô hẳn cũng biết phải là sau bao nhiêu thứ sinh ly tử biệt mới có thể có cảm tình như vậy.
Hạ Phong rất nhanh liên hệ Hạ Thần Hi, dò hỏi tin tức Tiểu Tuyết, ông so với Tiểu Tuyết muốn cấp thiết hơn, sau khi nói rõ, Lục Trăn cũng tham dự vào kế hoạch, bọn họ thương lượng đem người dẫn tới chỗ nào.
Tất nhiên là nơi bọn họ quen thuộc, địa phương dễ dàng nhất.
Phải là nơi giao thông thuận lợi mới có thể làm cho người ta hạ cảnh giác.
Chỗ như thế rất nhiều, nhưng chọn chỗ như thế nào, nguy hiểm ít, bọn họ có thể đặt mai phục đồng thời, người khác cũng có thể đặt mai phục, Mục Vân Sinh cùng An Tiêu Dao làm việc, tố tới yêu cầu vạn vô nhất thất(không có chuyện gì ngoài ý muốn – tất cả phải trong kế hoạch).
Nắm chắc sự tình, bọn họ đều phải suy nghĩ một tầng nguy hiểm.
Sau hai ngày thảo luận, cuối cùng cũng định ra được thời gian cùng địa điểm.
Sau khi An Tiêu Dao cùng Long Tứ thương nghị, đem địa điểm định ở một quán cà phê ở tòa cao ốc phía tây bắc. Lý do rất đơn giản, chủ của quán cà phê này chính là Morgan, ở Manhattan phố xá sầm uất, anh cảm thấy nhàn chán nên mở một quán cà phê tại nhà.
Trừ chủ quán là người của Vương Bài, những người khác đều là nhân viên phục vụ, người quản lý giả cũng là một nhân viên phục vụ.