Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 155: Hạ bảo bối bưu hãn vô địch (1)




Đường Bạch Dạ bảy tuổi, cũng phấn phấn nộn nộn là như thế, ưu nhã thân sĩ, thoạt nhìn rất giống đứa nhỏ có giáo dưỡng. (giáo dục – nuôi dưỡng)

Bọn họ chính là một khuôn mẫu in ra .

Đường Nhất Phong cũng kinh ngạc.

"Trời ạ..."

Sắc mặt Đường lão trầm xuống, "Đây là tiết mục truyền hình trực tiếp, gọi điện thoại đi thăm dò bối cảnh đứa bé này, muốn tỉ mỉ, mau!"

"Cha, nếu quả thật là con của Đường Bạch Dạ, chúng ta phải làm sao?"

Ánh mắt Đường lão hung ác nham hiểm, Đường Nhất Phong như có điều suy nghĩ, điều này sao có thể, chẳng lẽ đại ca ở bên ngoài thật có con, này cũng thật bất khả tư nghị.

Còn là đại ca ẩn giấu tốt?

Đường Nhất Phong nhíu mày, bởi vì là tiết mục trường học, lại đang truyền hình, tra đến đặc biệt tiện.

"Lão gia, tra được, bé gọi Hạ Thiên, mẹ là Hạ Thần Hi, đều là quốc tịch Mỹ, không có cha." Trợ lý Đường gia cung kính trả lời, chỉ là một cú điện thoại, tư liệu bối cảnh của Hạ Thiên đã có.

"Mẹ nó là Hạ Thần Hi?" Đường Thành Nam kêu lên, lửa giận công tâm.

"Anh biết?" Đường lão nghiêm túc hỏi.

"Cha, cha còn nhớ người phụ nữ chúng ta gặp ở sân golf không? Cô ta chính là Hạ Thần Hi." Đường Thành Nam nói, "Xem ra, Đường Bạch Dạ cùng tiện nhân này đùa giỡn ám chiêu, anh ta biết rất rõ ràng gia quy Đường gia, vậy mà ở bên ngoài sinh một đứa con trai."

"Anh ta còn giấu giếm nhiều năm như vậy, không cho chúng ta biết. Người phụ nữ kia là kỹ sư, ngày đó bọn họ xuyên tình lữ đánh gôn, khẳng định quan hệ mật thiết, Hạ Thiên khẳng định là con của Đường Bạch Dạ, không sai được."

"Vô liêm sỉ!" Đường lão nắm lên một ly trà, ném bay ra ngoài, đập nát bấy.

Sợ đến vài người phòng khách sởn tóc gáy, cực ít nhìn thấy Đường lão phát giận lớn như thế.

"Cha, cha trước đừng giận, có lẽ trong đó có nguyên nhân khác." Đường Nhất Phong khuyên.

Đường Thành Nam tính tình so sánh nói, "Còn hỏi cái gì hỏi, nhất định là con của bọn họ, đứa bé kia dự đoán biết được con, cho nên cố ý thả chó cắn con, cha, khẳng định là ý của Đường Bạch Dạ, nếu không một đứa nhỏ có thể có cái tâm tư này, vậy mà làm ra chuyện ác độc như vậy."

Tay Đường lão cầm quải trượng, Đường Nhất Phong nói, "Cha, chuyện này hỏi đại ca trước, người có người giống người rất bình thường, nói không chừng chỉ là một hiểu lầm."

"Hiểu lầm, cậu xem gương mặt Đường Bạch Dạ hồi bé một chút, này là hiểu lầm sao?" Đường lão giận.

Đường Nhất Phong cũng không biết nên nói cái gì, nói hiểu lầm đích thực là gượng ép.

Anh nghĩ đến Hạ Thần Hi đã đến công trình Đường thị đi làm, trong lòng cũng rất nghi hoặc, chẳng lẽ Hạ Thần Hi cùng đại ca thực sự không rõ không có quan hệ, nếu thật như vậy, anh cũng giấu giếm được quá tốt.

Cha anh có thể cho phép Đường Bạch Dạ phong lưu hoa tâm, lại không cho phép có đứa nhỏ sinh ra, cho nên, anh phái người mật thiết quan tâm tất cả tình nhân Đường Bạch Dạ, bao gồm Tưởng Tuệ. Năm đó Lâm Tình từng có thai, Đường lão phái người tới động tay, Lâm Tình từ trên cầu thang ngã xuống, không có đứa nhỏ.

Cha của anh tuyệt đối không cho phép Đường Bạch Dạ có con.

Nếu thật , chỉ sợ anh dung không dưới đứa nhỏ này.

"Đường Bạch Dạ thực sự là ăn gan hùm mật gấu, vậy mà bằng mặt không bằng lòng." Sắc mặt Đường lão âm trầm, "Được, thật tốt!"

Đường Nhất Phong còn muốn nói điều gì, Đường lão đã đứng dậy đi thư phòng.

Tiết mục Hạ bảo bối thu xong, theo lao sư ( thầy giáo) rời khỏi.

Tổ tiết mục là chọn mấy thành phần học sinh tiểu học, trường học hạ bảo bối chỉ có một mình Hạ bảo bối tham gia, dẫn bé đi tham gia tiết mục chính là một nam giáo viên, nói tiếng Trung lưu loát.

"Bảo bối nhi, thầy đưa con về nhà.” Bản Kiệt Minh cười nói, ca ngợi bé, "Hôm nay biểu hiện rất không lỗi."