“Tôi muốn chết, tất cả đều giải thoát rồi.”
“Lúc này, bọn họ lại cho tôi xem mấy thứ này, không thể nghi ngờ là cho tôi một kích trí mạng.”
“Tôi ý chí hoàn toàn sụp đổ, sau đó...”
“Tôi bắt đầu điên cuồng, sản sinh ảo giác, tôi giết anh.” Lục Trăn cười rộ lên, giống như bệnh tâm thần, “Hình như tôi là thật sự giết anh, mỗi lần tôi đều có thể nghe thấy tiếng súng rõ ràng, có thể cảm giác được tôi cầm súng lục lên.”
“Cảm giác kia giống như thật.”
“Tôi nghĩ, nếu như của chúng ta kết cục là như thế này, anh sẽ giết tôi, không như, ngay từ đầu, tôi sẽ giết anh, tôi sẽ không càng lún càng sâu, cũng sẽ không khổ sở.” Lục Trăn cười đến nước mắt đều chảy ra.
“Nếu như Tiêu Dao không đến, chỉ sợ tôi thực sự vĩnh viễn biến mất.”
“Tôi chịu không nổi cái loại cảm giác này, không phải anh giết tôi, chính là tôi giết anh.”
“Tôi nói thật cho anh biết, anh bây giờ vừa tựa vào gần, tôi còn muốn giết anh.”
...
Nolan đau lòng cực kỳ, anh nghĩ, nội tâm đau cũng không gì hơn cái này, thảo nào, Lục Trăn tỉnh lại không muốn thấy anh, muốn anh đứng ở nơi xa như vậy, không dám tới gần anh, đây là một loại phản ứng quán tính.
“Lục Trăn, kia chỉ là cách bọn họ ác độc muốn hại cậu mà thôi, hiện thực cũng không phải là như vậy.”
Nolan nói, nắm tay anh, “Cậu xem, tay tôi là ấm, hô hấp tôi cũng là nóng, này tôi mới là thật.”
“Chỗ cậu đã thấy, cũng không phải là tôi, cậu nghe được, cũng không phải tôi nói.”
“ Kết cục của chúng ta, là chúng ta định đoạt, không phải là bọn họ định đoạt.”
“Lục Trăn, cậu đã rời khỏi tù, bọn họ vô pháp lại thương tổn cậu, cậu muốn quên việc này, thương tổn cậu, chỉ có chính cậu, chúng tôi đau lòng cậu không kịp, há làm cậu bị thương.”
Cảm xúc của Lục Trăn chưa từng yếu đuối, Nolan đỡ mặt anh, nghiêm túc nhìn mắt của anh, “Vì sao đi tin những thứ người khác tạo ra trên phim nhựa ấy, vì sao đi tin những thứ người khác tạo nên?”
“Tiểu Trăn, người cậu tin hẳn là tôi, không phải là bọn họ.”
“Tôi từ nhỏ liền biết cậu, 7 tuổi theo cậu, tôi liền quyết định bảo vệ tốt cậu.”
“Tôi yêu, cũng không phải là cậu cám dỗ tôi, mà là tôi vẫn luôn muốn cậu, là tôi nghĩ muốn cậu, là tôi nghĩ muốn, cậu hiểu sao?”
“Tôi lừa gạt cậu, tôi nói với cậu, tôi yêu Israel, tôi hận Israel đều là bởi vì mẹ của tôi, kỳ thực, đây không phải, đều là bởi vì cậu, nếu không phải, ai đi yêu một thành phố đã giết chết mẫu thân mình, bởi vì nơi đó có hồi ức xinh đẹp nhất của tôi, tôi mới có thể yêu nơi đó.”
“Bọn họ nói, bởi vì vấn đề tín ngưỡng, chúng ta vẫn cãi nhau, đây đó thương tổn, nhưng bọn họ chỗ nào biết tín ngưỡng chân chính của tôi là cái gì?”
“Tín ngưỡng chân chính của tôi là cậu, là Lục Trăn, tôi sao lại ruồng bỏ cậu.”
Mắt Lục Trăn sáng lên một chút, hình như có vô số tia sáng ngưng tụ ở hai mắt của anh, sâu như vậy khắc ra ảnh ngược nam nhân chân thành trước mắt, anh yêu Nolan, nói ra nhiều như vậy.
Anh vậy mà nói, tín ngưỡng của anh là mình?
Anh có tài đức gì, có thể là tín ngưỡng của Nolan.
Nolan ôm Lục Trăn, một tay chống ở bên người của Lục Trăn, ôn nhu xoa, một tay an ủi bắp thịt cứng ngắc của anh, Nolan khẽ nói, “Tiểu Trăn, coi như là vì tôi, lại kiên cường một chút, chúng ta cùng đi qua cửa ải này.”
Lục Trăn gật đầu, “Tôi sẽ, tôi sẽ...”
Tôi đã là tín ngưỡng của anh, tôi sao lại muốn tín ngưỡng của anh sập.