Toàn bộ canh gan lợn Nolan đã cho Lục Trăn uống hết, số gan lợn còn lại Nolan ăn hết, Nolan ăn gan lợn nhằm lấp đầy cái bụng của mình, Nolan đi tìm thêm một ít đầu gỗ để ninh xương lợn.
Nolan đem toàn bộ xương đi ninh kỹ.
Bọn họ không biết sẽ phải ở lại rừng rậm này thời gian bao lâu, cần phải chuẩn bị thức ăn cho tốt.
Khắp nơi đều là độc vật, có thể ăn gì đó thực sự không nhiều, khó có được một con heo rừng chạy tới, bọ họ cần tranh thủ thật tốt.
Thịt nướng chín, Nolan để bên ngoài cho nguội, xé một ít ăn, canh xương nấu được đã lâu rồi, Nolan lại dùng thìa, từng miếng từng miếng đút cho Lục Trăn ăn.
Lục Trăn ăn canh, thân thể ấm áp một ít, ra mồ hôi càng nhiều, cả người như bị ngâm trong nước, Nolan cảm nhận được sắc mặt Lục Trăn tốt hơn rất nhiều, Nolan bừng tỉnh, cuống quít múc hết số canh còn lại đút Lục Trăn ăn.
May mắn, Nolan đã có sự chuẩn bị kỹ càng, đã đem số nước còn lại trong trang bị của bọn họ toàn bộ lấy đến, nước bên ngoài không sạch sẽ, Nolan không muốn để Lục Trăn uống, chính mình uống thì không có việc gì, dù sao Lục Trăn cũng bị thương, sức chống cự yếu.
Sau khi uống vào ba, bốn chén nước mồ hôi của Lục Trăn ra càng lúc càng nhiều hơn.
Sắc mặt chậm rãi tốt lên.
Nolan quan sát mồ hôi hột của Lục Trăn, có chút đục ngầu, còn mang theo màu đen.
Lục Trăn đang bài độc!
Huyết dịch của Lục Trăn thật là phi thường, huyết thanh bưu hãn, vậy mà tự động bài độc, lúc đó Lục Trăn huấn luyện chủ yếu là nhằm vào những chất có hại, độc vật cũng có, chỉ là cực nhỏ, không ngờ khi bị độc xà cắn một miếng, Lục Trăn vẫn có thể tự động bài độc.
Lục Trăn nhẫn tâm, cứu Nolan một cái mạng.
Trong nháy mắt khi bị rắn cắn, Lục Trăn liền lập tức khoét hạ một miếng thịt, độc tố lan tràn rất chậm, bằng không, coi như là Lục Trăn, cũng sẽ bị độc chết, bởi vì lượng độc tố nhỏ, Nolan lại cho Lục Trăn uống nhiều nước canh như vậy, huyết dịch của Lục Trăn mới có thể tự động đem độc tố bài ra.
Nửa đêm, Lục Trăn sốt cao, rừng rậm ban đêm nhiệt độ rất thấp, Lục Trăn phát run, lại phát sốt cao, Nolan đem Lục Trăn hướng tới phía đống lửa, cởi huấn phục, đem Lục Trăn ôm vào trong ngực.
Đôi môi Lục Trăn trắng bệch.
Nolan vô cùng đau lòng, đột nhiên hối hận, vì sao mình lại muốn bỏ lại Lục Trăn, tại sao lại muốn đuổi theo cái gì đạn hạt nhân, trực tiếp quay đầu lại chỉ huy bộ đội đặc chủng đuổi theo là được, có cái gì so với người trong ngực Nolan quan trọng hơn?
Nolan hoàn toàn có thể trở về, ra lệnh cho bộ đội đặc chủng truy tìm tung tích kẻ thù, còn mình đi tìm Lục Trăn.
Nếu như Nolan sớm một chút theo kịp, Lục Trăn cũng sẽ không bị thương, cũng sẽ không bị rắn độc cắn, Nolan vô cùng hối hận, chẳng sợ Lục Trăn đã dùng thời gian nhanh nhất chạy tới, Nolan vẫn cảm thấy, mình quá chậm.
“Tiểu Trăn, xin lỗi...” Nolan gọi xưng hô lúc nhỏ, ôm Lục Trăn vào trong ngực chặt hơn, vết thương trên người Lục Trăn rất đau, vết thương trên vai, vết thuơng trên đùi cũng đau đến muốn chết.
Lại phát sốt cao, vô cùng không thoải mái, cả người đều mơ mơ màng màng.
Nolan đem thuốc hạ sốt đút cho Lục Trăn.
Nolan cực kỳ đau lòng, không ngừng an ủi Lục Trăn, càng làm cho Nolan không thể khống chế được cánh tay, không cho phép vết thương của Lục Trăn được đau đớn nữa, mặt đất quá lạnh, không phải một biện pháp tốt, Lục Trăn trực tiếp nằm trên đất, đối với vết thương phi thường không tốt.
Nolan đơn giản đem Lục Trăn ôm lấy, để Lục Trăn ngủ ở trên người của mình, chiều cao của Nolan và Lục Trăn không sai biệt lắm, nằm xuống như thế, đầu Lục Trăn ở bên cạnh hắn, Nolan hôn mái tóc ướt sũng của Lục Trăn.
Củi lửa sắp tàn, Nolan lại thêm củi lửa.
Nolan đem Lục Trăn ôm càng chặt hơn một ít, huấn phục đều đắp lên trên người Lục Trăn, bảo đảm Lục Trăn sẽ không cảm thấy lạnh.