Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1339: Anh ôn nhu, chỉ thuộc Lục Trăn 2




Editor: duong lieu

Hai người nói chuyện một đêm, trên người Nolan tràn ngập bi thương, Lục Trăn cũng sẽ nhớ lại việc đã quên, bọn họ cũng không biết, nhân vật chính bi thương kia, nhân vật chính của chuyện cũ, kỳ thực chính là bọn họ.

Tìm tìm kiếm kiếm, người nên gặp nhau, thủy chung sẽ gặp nhau.

Thời gian trời mau sáng, Lục Trăn híp mắt một hồi, ngay hoa viên đang ngủ, cũng chỉ là nhắm mắt lại nghỉ ngơi một giờ, đến, lại là thần thái sáng láng, Nolan thiếu tá muốn đi xem nơi ở cũ của anh ta.

Lục Trăn cũng có chuyện muốn làm, hai người ăn bữa sáng liền ra cửa, Nolan nhợt nhạt hỏi, “Buổi tối anh còn trở lại không?”

“Có a.”

Nolan không nói gì, anh rời đi.

Lục Trăn lái xe đi xưởng công nghiệp quân sự, Nolan đi nơi ở cũ.

Đại chỉ mẫu thân Nolan ngay nhã thành Pharaoh cùng chỗ giao với nội thành, năm đó xem như là khu rất phồn hoa, là khu đại sứ. Các đại sứ quốc gia trên cơ bản đều ở khu vực này, về sau, chính phủ rung chuyển, thành thị di chuyển, địa phương cũng thay đổi.

Vùng này trở nên rất hoang vắng.

Những thứ kiến trúc quá khứ ấy mặc dù còn chưa có phá bỏ và dời đi nơi khác, thoạt nhìn đều rất già cũ.

Nolan đi tới trước biệt thự cũ, lấy ra chìa khóa, mở cửa, không có vị đạo bụi gì, bảo mẫu vừa mới quét tước qua, khiến cho biệt thự vô cùng sạch sẽ, vừa về tới trong gian phòng đó, hồi ức ùn ùn kéo đến, đều đem anh bao phủ.

Đó là lúc anh thời thơ ấu, một đoạn ký ức tốt nhất.

Mặc dù nơi này, quanh năm chiến loạn, không an định.

Lại cho anh một đoạn năm tháng tốt đẹp.

Mẹ của anh là quan ngoại giao, rất bận, rất bận, anh và mẫu thân cảm tình rất tốt, mặc dù mẹ không có bao nhiêu thời gian bồi anh, Nolan rất ngoan khéo hiểu chuyện, cũng không thường quấy rầy mẫu thân, mẫu thân rất sớm sẽ phải đi làm.

Anh có thể ngủ trễ.

Vì bồi mẫu thân ăn một bữa sáng, anh có thể rất sớm liền bò dậy, ăn sáng xong, lại đi ngủ bù, buổi tối, anh cũng tận lực chờ mẫu thân cùng nhau ăn cơm, mặc dù phần lớn thời gian, anh đợi không được.

Nhưng anh rất vui vẻ.

Mẫu thân là người rất lý trí, rất hiền lành.

Mẹ thông minh đẹp, lại rất độc lập, ở trong trí nhớ Nolan, không có nữ nhân có thể so sánh mẹ của anh.

Nolan tự mình lau khung ảnh mẫu thân, lại đến trong vườn hoa, đem hoa bách hợp mình mua được, để trong vườn hoa, mẫu thân anh sau khi qua đời, anh ở trong vườn hoa lập một tấm bia đá, xem như là mộ chôn quần áo và di vật, mặc dù tro cốt của mẹ được mang về Mỹ, nhưng này, thật ra là quốc gia thứ hai của mẹ.

Mẹ vì hòa bình hai nước, trả giá cả đời.

Nolan vì thương tiếc mẹ, đơn giản lập một bia mộ.

“Mammy, con về thăm mẹ, mấy năm này đều ở nghĩa trang Linh Đốn ( mỹ) thăm mẹ, chưa từng tới nhã pháp thăm mẹ, mẹ đừng trách cứ con, con rất sợ hãi tới nơi này, mẹ cũng không cần cười nhạo con.”

“Mammy, con đã là một thiếu tá danh chống khủng bố, tương lai vẫn sẽ luôn ở cương vị này bắt đầu làm việc.”

“Mẹ sẽ vinh dự vì con, cho con kiêu ngạo.”

“Mammy, con nhớ mẹ.”

Con là như thế tưởng niệm mẹ.

Tưởng niệm mẹ cùng Lục Trăn.

Các người là người con yêu nhất trên đời này, một người sinh ly, một người tử biệt.

May mắn, con lại tìm được Lục Trăn.

Nolan mở một lon bia, ngồi ở trước mộ bia của mẫu thân, uống đến hoàng hôn, lục tục nói một ít mê sảng, một ít hồi ức, hạnh phúc lại xót xa trong lòng.

Anh chỉ có thể dùng phương thức như thế, hoài niệm mẫu thân của mình.

“Mammy, con tìm được Lục Trăn.”

“Năm đó, mẹ rất thích hài tử kia, anh ta còn chống đối mẹ, mẹ còn nhớ anh ta đi, mặc dù anh ta chống đối mẹ, mẹ lại rất thích anh ta, chúng ta quả nhiên là mẹ con, phẩm vị đều như nhau.”