Editor: thanh huyền
Lục Trăn an ủi bé, lại cứu một tiểu cô nương, ở cứu viện trung, lực lượng cá nhân, thực sự quá nhỏ bé, trên cơ bản có thể bị xem nhẹ, các bạo dân hiện tại rất nhiệt huyết, Lục Trăn cũng không có biện pháp, chỉ có thể đem đứa nhỏ mang về nhà.
Có thể mang đi một vị là một vị.
Nhưng mà, lúc anh trái phải ôm hai đứa nhỏ về nhà, lại có một quả bom rơi bên cạnh anh cách ba mét.
Nếu chỉ có một người Lục Trăn, anh không có khả năng tránh không khỏi bom.
Nhưng mà, anh mang theo hai đứa nhỏ, vì bảo hộ đứa nhỏ, Lục Trăn chỉ có thể dùng lưng của mình làm dư chấn, đem đứa nhỏ che chở trước người của anh, một hòn đá bay tới, bắn trúng Lục Trăn.
Anh lảo đảo mấy bước, tiểu cô nương theo trên tay anh rơi xuống.
Lục Trăn nhịn xuống đau trên lưng, cuống quít ôm lấy tiểu cô nương, “Xin lỗi, xin lỗi, ngã đau không có, đều do ca ca không tốt, không có việc gì.”
Tiểu cô nương oa oa khóc lớn, phía trước là chiến hỏa tung bay, bên cạnh là phòng phá tàn hoàn.
Khắp nơi là chạy loạn bách tính, khắp nơi là tiếng khóc, tiếng la.
Tiếng súng, tiếng nổ mạnh.
Này tất cả, cũng làm cho Lục Trăn có một loại dĩ cảm thật sâu bất đắc.
Còn có một loại, vô pháp nói ra bi thương.
Dường như, về tới hồi bé.
Anh cũng trải qua ác mộng như vậy.
“Lục Trăn!” Không biết là ai kêu một tiếng, thanh âm có chút quen thuộc, Lục Trăn quay đầu lại, nghĩ thầm ở đây ai quen biết anh? Lại vẫn có thể kêu lên tên của anh, anh vừa mới đem tầm mắt xoay qua chỗ khác liền nhìn thấy một đạo bóng dáng thon dài nhiệt tình theo trên xe nhảy xuống, chạy như bay mà đến.
“Tiểu mỹ nhân?”
Nolan thiếu tá đột nhiên xuất hiện, Lục Trăn có chút không dám tin hai mắt của mình, vì sao anh lại ở chỗ này thấy Nolan thiếu tá?
Lục Trăn ngạc nhiên, Nolan thiếu tá tương đối nhạt định, anh ta ôm quá một đứa nhỏ trong lòng Lục Trăn, nhận thấy được Lục Trăn không bị thương, anh thở phào nhẹ nhõm, trầm giọng nói, “Trước tìm chỗ trốn tránh, tử đạn không có mắt.”
Ở đây đạn lạc quá nhiều, bọn họ thuật bắn súng quá kém.
Dân chúng bình thường quả thực bị tội.
“Cậu tại sao lại ở chỗ này?” Lục Trăn kinh ngạc hỏi, có trong nháy mắt là không biết nên nói như thế nào, một lúc lâu mới tìm được thanh âm của mình.
Một mảnh rối loại, anh vậy mà nhìn thấy Nolan thiếu tá, dường như thiên thần đến.
Tim của anh cũng bắt đầu rối loạn.
Vì anh chia sẻ phân nửa nguy hiểm, lúc anh mê man, bi thương nhất, hiện ra ở bên cạnh anh, trên mặt Lục Trăn tươi cười không có thích hợp, cảm thấy muốn nói gì, cuối cùng lại hỏi đông cứng như vậy.
Nolan thiếu tá nhíu mày, “Có vấn đề, một hồi lại nói.”
Lục Trăn cũng phục hồi lại tinh thần, hai người lại cứu hai đứa nhỏ, ôm trở về trong biệt thự Lục Trăn.
May mắn, không bao lâu, hiển nhiên có rất nhiều đứa nhỏ cùng nữ nhân có người bảo vệ, đưa đến địa phương an toàn, lại không đầy một lát, cảnh sát vũ trang Israel cũng tới, nhưng là hơn một giờ mới khống chế tốt cục diện.
Rối loạn một đêm.
Phòng ở Lục Trăn, trừ phá thủy tinh, không có gì tổn hại.
Bọn nhỏ sợ đến khóc lớn, Lục Trăn thân mật, lại có thể nói, đem đứa nhỏ vui đùa được cười to, anh làm hắn một ít thức ăn cho đứa nhỏ ăn, trên đường còn chưa có thanh lý sạch sẽ, dự đoán ba mẹ đứa nhỏ tìm bọn họ.
“Cậu vì sao lại ở đây?” Lục Trăn lần thứ hai hỏi.
“Anh ở nơi này.” Nolan thiếu tá nhàn nhạt nói.
Rất tự nhiên, dường như chuyện kia là đương nhiên.
Lục Trăn lại một lần kinh ngạc.
Nolan thiếu tá phong trần mệt mỏi, hình như vừa mới chạy tới, người chìm đắm trong mệt mỏi rã rời, nhưng mà, cặp mắt kia, lại sâu thúy nhìn Lục Trăn.