Editor: duong lieu
Lục Trăn rất gợi cảm, áo choàng tắm không dài không ngắn, vừa qua khỏi đầu gối, hai cái chân dài bước đi, như ẩn như hiện, trên mặt đỏ ửng còn chưa có lui, người càng lộ vẻ biếng nhác, như con báo đẹp nhất trong rừng rậm.
Xinh đẹp như vậy, lại mềm dẻo như vậy.
"Nhanh như vậy liền tỉnh?" Vì để tránh cho chính mình thú tính quá, Nolan ép buộc chính mình, dời ánh mắt, không thể nhìn Lục Trăn nữa, nếu không, anh đều sợ chính mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Lục Trăn sau khi tỉnh rượu, bưng đầu ở một bên nghỉ ngơi, cả người tê liệt, như một đoàn rỉ ra, nửa tỉnh nửa say, khó chịu nhất, chính anh lại biết, anh ở đâu, ở trong nhà Nolan.
Anh cũng không biết tại sao mình điên, Nolan gọi tới.
Lúc này, anh gọi tới, không phải là Nolan.
Nolan thiếu tá đến phòng bếp, làm cho anh một chén nước cà chua, kia vị đạo, đặc biệt tốt, Lục Trăn lại không thích uống, nhưng anh cũng không thích loại cảm giác buồn nôn này, chính là đem nước cà chưa uống.
Thật đúng là đừng nói, cảm giác thoải mái hơn.
"Lục Trăn, anh tửu lượng vẫn giỏi, có chuyện gì tâm phiền, anh phải muốn say rượu đến giải quyết?" Nolan trầm giọng hỏi, anh rất tò mò, Lục Trăn rốt cuộc có cái gì phiền não, gần đây, anh ta vừa thắng rất đẹp một ván.
Một trận này đánh cho rất đẹp, anh ta hẳn là vui vẻ rầm rĩ, anh ta hẳn là hoan hô, hẳn là xích cao khí dương, bất kể như thế nào, đều không phải là như vậy, bộ dáng rầu rĩ không vui, này sẽ làm anh cảm thấy khó chịu.
Lục Trăn không trả lời, híp mắt, dường như muốn, nên như thế nào đi trả lời vấn đề này, chính anh không có đáp án.
Anh ngáp một cái, lười biếng nói, "Tiểu sinh trời sáng sẽ phải đi Tel Aviv một chuyến, thật tình mất hứng."
"Mượn cớ." Nolan lạnh lùng nói.
Lục Trăn cười, mím môi cười rộ lên, "Ai, Tiêu Dao nói, tôi thích một người nam nhân, cậu tin sao?"
Nolan nhíu mày, anh ta hỏi như vậy, khẳng định không phải chỉ chính anh.
Đến tột cùng là người nào vậy?
"Anh khẳng định không biết." Lục Trăn nhàn nhạt cười nói, "Quên đi, kỳ thực, là chuyện rất lâu rồi, nói cũng không có ý nghĩa, tôi đều không nhớ người ta bộ dáng như nào nữa, Tiêu Dao nhìn tôi lúc nào cũng xoay chuyển vòng quanh cậu, châm chọc tôi đâu."
Này nói được phân nửa lại không nói, trong lòng Nolan như bị thứ gì gãi, vừa đau lại ngứa, rất muốn biết người An Tiêu Dao nói là ai, nhìn thần sắc Lục Trăn, dường như lại không muốn nói.
Nolan thầm nghĩ, nếu là cho anh biết là ai, nhất định làm anh ta biến mất.
Là nữ nhân thì thôi, đó là một nhân tính hướng không có biện pháp thay đổi, nếu là nam nhân, Lục Trăn dù cho thích, cũng phải thích chính mình, người ngoài sang bên khác.
Anh hơi cau mặt mày, lông mi nồng đậm ở dưới mí mắt che phủ một tầng hơi mỏng bóng mờ, không biết là có phải do tư thế, làm cho có một loại cảm giác rất âm lãnh, như là yêu giấu ở trong sương mù dày đặc.
Đây chính là nguyên nhân anh ta uống say sao? Nếu An Tiêu Dao không phải nói trúng tâm sự của anh ta, vì sao phải uống say?
"Lục Trăn, nói thật cho anh biết, anh nếu thật thích nam nhân, thích một tôi giết một." Nolan trầm giọng nói, nghiêm túc nhìn Lục Trăn, Lục Trăn miệng trương trương, chợt xì một tiếng cười.
Anh nguyên bản tâm tình có chút không tốt, không ngờ bị một câu nói Nolan làm cho tức cười.
Anh đều không ngờ Nolan có thể nói cười nhạo như vậy.
"Tiểu mỹ nhân, cậu bá đạo như vậy a?" Lục Trăn không thể tưởng ra hỏi, "Tiểu sinh có người trong lòng, cậu sẽ phải đi giết?"
Nolan chững chạc đàng hoàng nói, "Tôi không tính toán với nữ nhân, nếu như là nam nhân, đó chính là anh ta mệnh ngắn, chẳng trách tôi."